A Âm - Full - Chương 1
Ta vốn là quý nữ của Hầu phủ, đáng lẽ nên trở thành chính thê của Thái tử.
Nào ngờ, Nhiếp Chính Vương Vệ Uyên đoạt quyền, Thái tử bất hạnh qua đời, Hầu phủ rơi vào cảnh lâm nguy.
Vì rửa sạch nỗi oan của gia tộc, ta tự nguyện hiến thân, bước lên giường của Vệ Uyên.
Thế nhưng, khi Hầu phủ trở mình, danh tiếng ta đã hoen ố, bị xem như đứa con bị ruồng bỏ, làm nhục gia môn.
Chẳng còn cách nào, ta đành ôm lấy eo Vệ Uyên, cầu xin sự che chở từ hắn.
Thân hình hắn cứng đờ, từng ngón tay một bẻ gỡ đôi tay ta ra, lạnh nhạt nói:
“Thái tử từng khen ngươi băng thanh ngọc khiết, nhưng bổn vương lại thấy ngươi trơ trẽn không chịu nổi. Muốn địa vị ư? Ngươi cũng xứng sao?”
1
“Đã bị vương gia chối bỏ, ngươi nên tự biết thân biết phận, đoạn tuyệt những mong ước không nên có.
“Cha đã sắp xếp cho ngươi đến nhà họ Dương ở Trần Châu.”
“Gia chủ nhà họ Dương là bằng hữu của ca ca ngươi, miễn cưỡng có thể chứa chấp ngươi ba phần.”
Lời cha vừa dứt, muội muội nhỏ tuổi Thẩm Nam Uyển đứng nép bên cạnh liền che miệng thốt lên:
“Nhà họ Dương ở Trần Châu? Vị phó tướng nhà họ Dương đó đôi chân tàn phế phải dựa vào xe lăn để di chuyển, tính tình quái gở lại hung bạo, đã đánh ch.ết mấy người phu nhân rồi.”
“Cha để tỷ tỷ đến nhà họ Dương ở Trần Châu, chẳng phải là đẩy tỷ tỷ vào hố lửa hay sao?”
Ánh trăng lạnh lẽo rơi xuống gương mặt đầy phẫn nộ của cha, ngay cả tiếng quát nặng nề cũng mang theo giá lạnh thấu xương:
“Ngươi là một nữ nhi yếu ớt, được nuôi dưỡng trong phú quý, làm sao hiểu được sự khó khăn của phụ huynh ngươi?”
“Nếu không phải vì ngươi tự hạ thấp chính mình, ca ca ngươi sao có thể vì những lời đồn thổi mà bị từ hôn, trở thành trò cười trước thiên hạ?”
“Ngay cả đệ đệ ngươi cũng bị chê cười ở học đường đến không thể ngẩng mặt lên, giả bệnh trốn ở nhà đã ba ngày không dám đến lớp.”
“Còn ta, bị dâng sớ buộc tội không nghiêm trị gia phong, chật vật trên triều đình.”
“Hiện giờ, đây đã là con đường tốt nhất chúng ta có thể cầu cho ngươi, ngươi còn không biết đủ sao?”
Ánh mắt phẫn nộ của cha rơi trên người ta. Những lời nghiệt ngã, từng chữ từng câu đều nhằm vào ta.
Nhưng đêm qua, khi ta bị đưa tới phủ Nhiếp Chính Vương, ông vẫn còn cười tươi tiễn ta ra cửa:
“Con là thiên kim thế gia, tài đức song toàn, lại từng là vị hôn thê của Thái tử. Với thân phận ấy, đường đường chính chính đứng bên cạnh Nhiếp Chính Vương thì có gì không thể?”
Thấy ta cúi đầu không nói, ông lại tiếp:
“Hầu phủ hiện giờ quan trọng nhất là thể diện. A Âm, thanh kiếm hai lưỡi như Nhiếp Chính Vương, xem con dùng như thế nào.”
Khi ấy ta đã hiểu.
Con đường trước mặt ta chỉ còn hai ngả:
Hoặc được Nhiếp Chính Vương yêu thích, có được danh phận chính đáng để chặn miệng thiên hạ, ta vẫn là thiên kim thế gia cao quý.
Nhưng Nhiếp Chính Vương đã định hôn với Minh Thành quận chúa, hắn yêu thương nàng ta vô cùng, đối với ta chỉ xem như trò tiêu khiển mà thôi.
Như thế, ta chỉ còn con đường thứ hai: thân bại danh liệt, trở thành kẻ bị gia tộc ruồng bỏ.
Nhưng ta không cam lòng.
Vì vậy, ta buông bỏ tự tôn, mang theo mệt mỏi sau cuộc hoan lạc, ôm lấy vòng eo của Vệ Uyên từ phía sau, dùng dáng vẻ ngoan ngoãn hắn yêu thích nhất, nũng nịu hỏi:
“Mỗi ngày cứ qua lại thế này ta mệt lắm, ta muốn chuyển vào vương phủ.”
Khóe môi Vệ Uyên còn vương nét cười thoả mãn, nhưng nghe xong, hắn lập tức thoát khỏi dư vị tình ái, từng ngón tay gỡ tay ta ra khỏi eo hắn.
Những ngón tay thon dài bóp lấy cằm ta:
“Muốn danh phận? Ngươi cũng xứng sao?”
“Mọi người đều nói ngươi là mỹ nữ đứng đầu thế gia, tài sắc song toàn. Nhưng trở thành món đồ chơi trên giường của bổn vương, ngươi đến hai chữ ngoan ngoãn cũng không viết nổi, thật khiến ta chán ngán.”
Hắn ném ta xuống nền đất lạnh lẽo, lớp lụa mỏng quấn quanh thân tuột xuống, để lộ nửa thân trần trụi trên những phiến gạch xanh lạnh buốt, toàn thân đau đớn thâm tím.
Nhưng thứ tan vỡ lại chính là hy vọng mong manh và chút tự tôn cuối cùng của ta.
Ta nghẹn ngào không kiềm được mà hỏi:
“Ta đã rơi vào đường cùng nên mới phải cầu xin ngài.”
“Liên quan gì đến ta!”
“Ngài từng nói sẽ để ta được như ý nguyện mà!”
“Lời nói đùa mà ngươi cũng tin!”
Hắn khoác áo ngoài, thản nhiên bỏ đi, chẳng chút vướng bận.
Ánh trăng nhạt nhòa mang theo cơn gió lạnh, xuyên qua khe cửa đưa đến tai ta những lời đối thoại bên ngoài:
“Vương gia, quận chúa sai người đến mời ngài đi thưởng pháo hoa.”
Giọng nói của Vệ Uyên mang ý cười:
“Thời tiết lạnh thế này, phải chuẩn bị đủ than lửa mới được. Nàng ấy rất sợ lạnh.”
Người trong lòng không chịu nổi cái lạnh, còn kẻ bị ném xuống đất thì sắp ch.ết vì đông cứng.
Đêm đó, ta bị đưa về phủ bằng một chiếc kiệu mềm, hoàn toàn trở thành kẻ bị gia tộc bỏ rơi.
2
Đợi mãi không thấy ta ngoan ngoãn đáp lời, phụ thân chậm rãi ngẩng đầu lên, lại vừa vặn đối diện ánh mắt mang theo vẻ chế giễu của ta.
Uy nghiêm của ông bị khiêu khích, lập tức nổi trận lôi đình:
“Đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta! Con đường đó vốn là ngươi tự chọn, không ai ép ngươi!”
“Đã hưởng thụ vinh hoa vốn không thuộc về ngươi, thì phải ngoan ngoãn trả lại gấp bội!”
Đúng vậy, tự nguyện bước lên giường của Nhiếp Chính Vương Vệ Uyên là lựa chọn của ta, không ai ép buộc.
Nhưng phụ thân quên mất, khi đó ông đã cầu xin ta như thế nào.
Năm ấy, tổ mẫu qua đời, Hầu phủ mất đi trụ cột chính.
Còn Thái tử Vân Trinh, người vốn là hôn phu của ta, lại bất ngờ bị thích khách ám sát mà qua đời.
Phụ thân quyết đoán ngả về phía Tề Vương, hy vọng có thể giành được công lao khi Tề Vương đăng cơ, gột sạch tiếng xấu chỉ biết chè chén ăn chơi.
Đáng tiếc, ngai vàng cuối cùng lại thuộc về Tiểu Ninh Vương chưa tròn bảy tuổi, quyền hành rơi vào tay Nhiếp Chính Vương Vệ Uyên, cậu của Tiểu Ninh Vương, người được tiên đế giao phó.
Tề Vương đại bại, dưới bàn tay sắt máu của Nhiếp Chính Vương, kẻ ch.ết, kẻ tàn phế, nữ quyến còn lại đều bị bán làm nô lệ.
Hầu phủ có liên quan đến chuyện này, cả nhà đều bị giam, chờ đợi thánh chỉ định đoạt số phận: hoặc lưu đày, hoặc chém đầu.
Phụ thân và ca ca vì giao thiệp quá nhiều với Tề Vương, bị tra khảo nghiêm khắc, chịu đựng những trận đòn khốc liệt.
Trong căn địa lao tối om không lọt ánh sáng, hai người toàn thân máu thịt be bét, hơi thở yếu ớt như chỉ mành treo chuông.
Ca ca bị thương nặng hơn, sốt cao mê man, không còn ý thức.
Phụ thân không xin nổi một bát nước lạnh từ tay ngục tốt, đành quay đầu quỳ sụp trước mặt ta:
“Nam Âm, cứu lấy ca ca con đi. Nhiếp Chính Vương yêu thích con, con cầu xin hắn, vì Hầu phủ mở một đường sống được không?”
Vệ Uyên sao có thể yêu thích ta? Hắn chỉ đang hận ta, bởi vì khi hắn thất thế, ta từng xem thường hắn.
Thậm chí ta còn dùng lời hứa hôn với Thái tử để cự tuyệt lời cầu thân của hắn, khiến hắn mang hận trong lòng, nhất định phải bẻ gãy xương sống của ta, đạp ta vào bùn nhơ, hả cơn giận trong lòng.
Phụ thân bất chấp điều đó, dẫn mọi người trong phủ đồng loạt quỳ trước mặt ta:
“Nam Âm, nếu không phải phụ thân cùng đường, quyết không thể ép buộc con như vậy.”
“Tính mạng của tất cả mọi người trong phủ đều đặt lên vai con. Nếu con không đồng ý, chúng ta chỉ còn con đường ch.ết.”
“Nam Âm à, là nhà họ Thẩm ta có lỗi với con, là phụ thân đáng ch.ết muôn lần.”
Đúng lúc đó, ca ca nôn ra từng ngụm máu lớn, sắc đỏ tươi thẫm nhuộm đỏ ánh nhìn của ta.