Lao Đầu Vào Lửa - Full - Chương 2
0–0
Đầu trang có nút + và – để chỉnh cỡ chữ to nhỏ nha. Nút “Chương sau” màu đỏ là để chuyển sang chap tiếp theo.
0–0
Lục Hành Châu lạnh lùng nhìn khuôn mặt méo mó của cô ta, như thể đang nhìn một đống rác giữa đường.
Mạnh Từ hét lên một lúc lâu, cơ thể dần dần biến mất.
Còn đầu tôi thì đau nhói, đau đến mức tôi hít vài ngụm khí lạnh rồi từ từ ngất đi.
Trước khi nhắm mắt, Lục Hành Châu nhẹ nhàng ôm lấy tôi.
Giọng cậu ta nhu hòa và êm dịu, giống như lời thì thầm giữa những tình nhân.
“Không sao đâu, Niệm Niệm, ngủ một giấc, tỉnh lại sẽ ổn thôi.”
10
Khi tôi tỉnh dậy, tôi đang dựa vào vai Lục Hành Châu.
Ánh hoàng hôn vàng mờ hắt lên khuôn mặt cậu ta, khiến cậu ta trông cực kỳ hiền lành ngoan ngoãn.
Trong ký ức của tôi, hiếm khi Lục Hành Châu có khoảng thời gian ôn hòa như vậy.
Đôi mắt đen sáng long lanh nhìn tôi, vừa dịu dàng vừa chăm chú.
Tôi vừa muốn nói, nhưng lại phát hiện cổ họng mình khô khốc, không thể phát ra âm thanh nào.
Lục Hành Châu nghiêng đầu mỉm cười rồi nhét viên kẹo vào miệng tôi.
Hương dâu tan trong miệng, ngay cả không khí cũng có chút ngọt ngào.
Tôi ngoan ngoãn dựa vào vai Lục Hành Châu, nhưng ánh mắt lại nhìn vào ngõ hẻm phía trước.
Giống như chỉ là một buổi tan học như mọi ngày.
Lục Hành Châu dắt tôi vào trong ngõ, để tôi mua cây kẹo mút yêu thích của mình.
Thùng rác bẩn vẫn còn đó.
Coca tôi mua cho Lục Hành Châu vẫn còn đó.
Nhưng Mạnh Từ đã biến mất rồi.
Ngay cả vết sưng đỏ trên trán Lục Hành Châu cũng không thấy đâu nữa.
“Dư Niệm, cậu còn nhớ Mạnh Từ không?”
Lục Hành Châu đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
Tôi nhớ chứ.
Tôi đã tận mắt nhìn thấy cô ta tan biến từng chút một.
Nhưng tôi lại giả vờ kinh ngạc rồi cao giọng hỏi: “Ai cơ? Mạnh cái gì?”
Lục Hành Châu cười nhạt: “Không có gì. Chỉ là chuyện nhỏ, cậu không sao là được.”
11
Đêm đó, tôi mơ thấy một cơn ác mộng.
Trong làn sương mờ ảo, một bóng người nhỏ gầy run rẩy đứng trên ban công tầng 3.
Cô ta hét lên tên của Lục Hành Châu, rồi vừa cười vừa nhảy xuống.
Tôi sợ đến mức thét lên một tiếng.
Nhưng cô ta lại như không có việc gì, cô ta nhanh chóng đứng dậy và khập khiễng đi về phía Lục Hành Châu.
“A Châu, tôi làm theo lời cậu rồi, bây giờ chúng ta làm bạn tốt cả đời, được không?”
M.áu đỏ tươi chảy ra từ trán cô ta. Nhưng cô ta lại thản nhiên như không nhìn thấy vậy.
M.áu bắn lên chiếc váy trắng của tôi, như những đóa hoa nở rộ trên nền tuyết trắng.
Lục Hành Châu khẽ cau mày, liếc nhìn cô ta rồi lạnh lùng thốt ra một chữ:
“Cút!”
Giọng cậu ta tàn nhẫn và lạnh như băng.
Cô gái đứng ngây ra đó, ngơ ngẩn cả người. Trong ánh mắt là vẻ tuyệt vọng không thể tin được.
“Không thể, sao tôi có thể thất bại? Tôi vĩnh viễn không thể thất bại!”
“Tại sao lại thế này?”
Cô ta gào lên trong đau đớn.
Nhưng câu hỏi đó, không ai có thể trả lời.
Chỉ một lúc sau, hình dáng cô gái ấy mờ đi từng chút một, cuối cùng biến mất theo làn gió.
Cũng chính khoảnh khắc đó, dấu vết cô ta để lại trên thế giới này đều bị xóa sạch không còn tăm hơi.
Chỗ ngồi trong lớp học biến mất, tên trong danh sách cũng vậy.
Chiếc váy trắng của tôi cũng trở nên sạch sẽ, không dính chút m.áu nào.
Ngay cả cặp vợ chồng trung niên cũng bảo, họ chỉ có 1 con trai và không có đứa con gái nào như thế cả.
Chỉ là vào ngày cô ta rời đi, trên cây du già trong tiểu khu xuất hiện một vết khắc, là do Lục Hành Châu tự tay khắc lên.
Trước đó, thân cây đã có nhiều dấu vết nông sâu, mỗi vết khắc là một bóng người từng xuất hiện bên cạnh Lục Hành Châu.
Hoa khôi tiểu học, hoa khôi trung học, lớp trưởng dễ gần,…
Lần nào tôi cũng chứng kiến, nhưng khi họ rời đi thì tôi lại không nhớ nổi.
Tôi toát mồ hôi lạnh và khuỵu xuống trên mặt đất.
Khuôn mặt bẩn thỉu của Mạnh Từ đột nhiên xuất hiện.
“Sao vậy, Dư Niệm, cô ở thế giới này lâu quá, lâu đến mức quên cô là cái loại khốn kiếp gì rồi sao?”
Cô ta cười dữ tợn.
“Lục Hành Châu ghét nhất chính là lừa dối. Thử đoán xem, nếu hắn biết cô cũng là “kẻ công lược”, hắn sẽ hành hạ cô như thế nào?”
12
Tôi tỉnh dậy khỏi giấc mơ, tấm chăn cũng đã ướt đẫm toàn là mồ hôi lạnh.
Ánh trăng dịu dàng chiếu qua song cửa sổ.
Xung quanh tĩnh lặng đến lạ thường, chỉ còn lại tiếng thở của tôi trong đêm tối.
Tôi chợt nhớ đến nhiều chuyện cũ trước đây.
Mỗi buổi thứ 4 ở trường, khi ăn cơm trưa thì học sinh sẽ được phát cho 4 con tôm.
Là Lục Hành Châu cẩn thận bóc vỏ rồi cho vào bát của tôi. Cậu ta bảo mình chỉ thích ăn đầu tôm thôi.
Lục Hành Châu tham gia cuộc thi kiến thức trên đài phát thanh, nhưng cậu ta đã làm sai 2 câu hỏi siêu đơn giản và trượt mất giải nhất.
Cuối cùng bỏ lỡ mô hình máy bay mà cậu ta ao ước bấy lâu nay.
Nhưng cậu ta lại mang giải 3 về để tặng cho tôi. Một chú gấu dâu dễ thương, quanh cổ con gấu là một tờ giấy nhỏ.
Trên đó chỉ có một câu: Tiểu Niệm Niệm, sinh nhật vui vẻ.
Chiếc ô nghiêng khi trời đổ mưa tầm tã.
Kẹo mút vị dâu để trên bàn.
Sách giáo khoa được bọc bìa kỹ lưỡng.
Đầu bút chì đã được gọt xong xuôi.
…
Kí ức giống như sợi tơ vò, trói buộc Lục Hành Châu và tôi lại với nhau.
Trong bóng đêm yên tĩnh, thanh âm lạnh lùng của hệ thống đột nhiên vang lên.
“Chào mừng trở lại, số 11.”
13
Đúng.
Tôi là kẻ công lược số 11.
Nhiệm vụ của tôi là công lược Lục Hành Châu, giành được lòng tin của cậu ta từng chút một.
Khi độ hảo cảm của cậu ta dành cho tôi đạt 100%, hệ thống sẽ tàn nhẫn xóa sổ cậu ta khỏi thế giới này.
Để hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống đã sắp xếp tôi ở bên cạnh Lục Hành Châu gần 12 năm.
Là 12 năm trời đằng đẵng.
Rất lâu sau, tôi chợt nhớ lại ngày hôm ấy, có cảm giác như đã cách xa cả một kiếp người.
14
Sáng sớm tôi ra ngoài, Lục Hành Châu đang đợi tôi ở dưới lầu như thường lệ.
Cậu ta đứng dưới gốc cây du già, đeo balo trên vai, chân tùy ý đá vài viên đá.
Lúc nhìn thấy tôi, khóe miệng Lục Hành Châu nở một nụ cười nhẹ
Cậu ta thoải mái cầm cặp sách của tôi, sau đó đeo lên vai và lại đưa tay lên gõ vào trán tôi một cái.
“Dư Niệm, hôm qua cậu đi trộm bò à? Quầng thâm lớn như vậy, cậu định biến thành cái x.ác biết đi sao?”
Lòng tôi chột dạ nên không dám đáp lời, chỉ là ngượng ngùng cười vài cái.
Lục Hành Châu nhìn tôi nghi ngờ.
“Sao không nói gì đi? Bình thường cậu đâu có thế này. Bị người khác hạ độc rồi à?”
Tôi hoảng hốt đang nghĩ cách để che đậy, bỗng cách đó không xa có người kêu lên một tiếng.
“Bắt cướp! Đến bắt cướp!”
Cô gái mặc đồng phục học sinh ngã xuống đất rồi gào lên.
Lục Hành Châu không chút nghĩ ngợi, cậu ta tùy ý ném cặp sách cho tôi rồi phóng như bay ra ngoài.
“Ở chỗ này chờ tôi, tôi đi một lát rồi trở về.”
Khi bóng dáng Lục Hành Châu khuất hẳn ở góc phố, cô gái kia mới ung dung đứng dậy rồi chậm rãi đi về phía tôi.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, tôi lập tức ngửi thấy trên người cô ta là mùi đồng loại.
Cô ta cười chế giễu rồi khiêu khích nhìn tôi.
“Số 11, bản lĩnh không nhỏ nhỉ. Kẻ điên kia đã bị cô dạy dỗ trở thành người bình thường, bắt đầu biết làm việc tốt rồi. Cô đắc ý lắm đúng không?”
15
Bị cô ta công kích, tôi tức giận giơ tay tát mạnh vào mặt cô ta rồi nghiến răng nghiến lợi:
“Số 9, đầu cô chảy nước à? Sao lại mở trí nhớ của tôi làm gì? Cô có biết như vậy sẽ hại ch.ết tôi không?”
Lục Hành Châu luôn rất cảnh giác.
Tất cả những “kẻ công lược” trong những năm qua đều bị cậu ta phát hiện.
Hơn nữa, Lục Hành Châu còn là một người m.áu lạnh và tàn nhẫn.
Cậu ta luôn giả vờ như mình bị “công lược” thành công, và lừa những “kẻ công lược” phải bỏ mạng vì mình.
Những “kẻ công lược” sốt ruột muốn nhanh chóng hoàn thành mục tiêu, có người nhảy l.ầu, có người c.ắt cổ tay, có người còn ăn cả rác.
Sau một loạt những hành động ngu ngốc và điên cuồng như vậy, họ mới giật mình phát hiện độ hảo cảm của Lục Hành Châu đã tụt xuống bằng 0.
Để bảo vệ tôi, hệ thống hoàn toàn ẩn đi dấu vết của một “kẻ công lược”.
Một phần ký ức của tôi bị mất, và tôi đã quên mất danh tính thực sự của mình.
Từ đó đến bây giờ, hệ thống cũng chưa bao giờ liên lạc với tôi.
Trải qua 12 năm, người khác đã hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ rồi.
Chỉ có tôi ngoan ngoãn ở bên cạnh Lục Hành Châu, không khác gì một người bình thường.
Vốn dĩ chỉ cần độ hảo cảm tăng lên đến mức tuyệt đối thì tôi có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng số 9 cố tình mở trí nhớ của tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi đi công lược, đã phải đối mặt là một mục tiêu cấp SSS + như Lục Hành Châu.
Số 9 là một người có nhiều kinh nghiệm.
Cho dù thất bại, cô ta cũng có thể thay đổi danh tính, một lần nữa xuất hiện bên cạnh Lục Hành Châu và bắt đầu lại từ đầu.
Nhưng tôi thì không thể. Trình độ của tôi không cao, tôi chỉ có 1 cơ hội duy nhất.
Một khi Lục Hành Châu phát hiện ra điều gì đó, độ hảo cảm sẽ trở về 0, tôi sẽ ngay lập tức bị xóa sổ khỏi thế giới này, không còn bất kỳ cơ hội nào nữa.
“Đương nhiên là tôi biết sẽ hại ch.ết cô!”
Số 9 đưa tay lên quệt đi vết m.áu trên khóe miệng, chậm rãi tiến lại gần tôi.
“Cho nên, tôi hi vọng cô biết điều, ngoan ngoãn giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ, nếu không…”
Cô ta dừng lại một lúc và nhìn tôi.
“Nếu tôi thất bại, cô cũng đừng hòng sống tiếp!”
16
Lục Hành Châu giúp Số 9 lấy lại điện thoại di động từ tay bọn cướp.
“Cảm ơn cậu nhiều.”
Cô ta hào hứng cầm lấy điện thoại.
“Chiếc điện thoại này không đáng bao nhiêu tiền, nhưng là của bà ngoại để lại cho tôi.”
Lục Hành Châu nhìn cô ta một lúc lâu, nhưng vẫn không nói câu nào.
Bà ngoại là sự mềm mại duy nhất trong lòng Lục Hành Châu.
Trước 6 tuổi, Lục Hành Châu luôn sống với bà ngoại.
Đó là khoảng thời gian hạnh phúc hiếm hoi trong đời cậu ta.
Lần này, số 9 đã chuẩn bị đầy đủ trước khi “công lược” lần nữa.
Thân phận của cô ta là một trẻ mồ côi, từ nhỏ đã sống với bà ngoại. Cách đây không lâu, bà cô ta vừa mới qua đời.
Có lẽ vì hoàn cảnh tương tự này, Lục Hành Châu cũng không bài xích cô ta như trước nữa.
Số 9 cũng rất thông minh, cô ta không vội vàng bám lấy Lục Hành Châu, mà yên lặng sống một cuộc đời bình thường của học sinh trung học.
Thỉnh thoảng gặp nhau ở trường, chúng tôi chỉ chào hỏi vài câu. Không quá thân thiết.
Nhưng mọi chuyện hình như lại có một chút thay đổi rồi.
Ví dụ, Lục Hành Châu thi thoảng lại đột nhiên bật cười, và nhỏ giọng nhắc về một cô gái.
Khi tôi hỏi cô gái đó là ai vậy, cậu ta lại cúi đầu xuống và không nói câu gì.
Ví dụ, như cây kẹo mút Lục Hành Châu đưa cho tôi lại chuyển sang vị xoài.
Khi tôi khó chịu thì cậu ta mới hốt hoảng cất nó đi, bảo là cậu ta lấy nhầm kẹo mút.
Lấy nhầm, mà không phải là mua nhầm sao? Vậy cây kẹo mút xoài đó là dành cho ai?
Ví dụ, khi Lục Hành Châu dạy tôi môn toán thì cười nhạo tôi:
“Người khác ôn tập là kiểm tra chỗ thiếu sót, bù đắp kiến thức còn thiếu. Còn cậu thì như Nữ Oa vá trời vậy. Cùng là con gái, sao có thể khác biệt lớn đến như vậy?”
Cậu ta đã từng dạy kèm cho cô gái nào?
Cho đến một hôm, Lục Hành Châu đang gục đầu trên bàn học, tôi đưa tay lên xoa đầu cậu ta.
Cậu ta ngẩng đầu lên, giọng nói khàn khàn vì vừa tỉnh ngủ.
Cậu ta tự nhiên nắm lấy tay tôi rồi nhỏ giọng thì thầm:
“Tề Hoan, đừng náo loạn!”
Nếu là trước đây, tôi sẽ giả vờ tức giận và túm lấy cậu ta:
“Lục Hành Châu, cậu lại có con cún mới rồi à?”
Không, không phải, trước đây không có một cô gái nào xuất hiện xung quanh cậu ta hết.
Lục Hành Châu không cho bọn họ cơ hội đến gần.
Chỉ có tôi ở bên cạnh cậu ta.
Tôi đã nghĩ vị trí này sẽ là của tôi, mãi mãi.
Nhưng đến bây giờ, Lục Hành Châu lại gọi tên một cô gái khác trong cơn mơ ngủ.
Tề Hoan.
Đó là tên mới của Số 9.
17
Phải, mọi chuyện rõ ràng như thế, sao tôi có thể không chú ý được?
Trong mỗi kỳ thi hàng tháng, tên của Lục Hành Châu và Số 9 luôn lần lượt xuất hiện trong bảng vàng.
Trong các cuộc thi khác nhau, 2 người họ cũng không hẹn mà cùng gặp gỡ.
Kim Đồng Ngọc Nữ, cực kỳ xứng đôi.
Số 9 được ví như bông hồng dại có gai, đẹp đẽ và bí ẩn.
Cô ta bước vào cuộc sống của Lục Hành Châu từng chút một, dần dần bắt đầu mối quan hệ với cậu ta.
Trong trường đã xuất hiện nhiều lời đồn đãi. Nhưng số 9 vẫn chưa thực hiện bước tiếp theo của mình.
Cô ta giống như một con báo kiên nhẫn nhìn chằm chằm vào con mồi, chỉ cần đợi một thời điểm thích hợp, cô ta bất ngờ nhảy lên và giáng cho con mồi một đòn chí mạng.
Vào ngày hôm đó, cô ta đột nhiên bị bọn côn đồ chặn lại trong ngõ hẻm.
Lục Hành Châu và tôi tình cờ đi ngang qua con ngõ. Lúc ấy tôi mới biết, ngày mà Số 9 bắt đầu công lược đã đến rồi.
Cô ta ngẩng cao chiếc cổ thon thả và kiêu ngạo nhìn lũ côn đồ.
“Không phải chỉ là có mấy đồng tiền dơ bẩn sao? Có gì đáng tự hào? Nếu không có bố cậu thì cậu còn không bằng cỏ rác nữa. Dù tôi có ch.ết thì cũng không thích loại người như cậu.”
Trùm trường nghiến răng ghì cô ta vào góc tường.
Sắc mặt Lục Hành Châu tối sầm lại, cậu ta muốn xông tới đó ngay lập tức.
Trong lòng tôi đau nhói, tôi ngẩn người rồi túm lấy áo cậu ta.
“Lục Hành Châu, đừng đi mà!”
Lục Hành Châu trừng mắt nhìn tôi: “Dư Niệm, cậu điên rồi, chúng ta không thể thấy ch.ết mà không cứu!”
Sẽ không.
Cô ta hệ thống. Cô ta sẽ không ch.ết được.
Nhưng nếu cậu yêu cô ta thì cậu thực sự sẽ ch.ết!
Nhưng tôi không thể nói gì, tôi chỉ biết đứng nhìn Lục Hành Châu với ánh mắt bất lực.
Lục Hành Châu hất tay tôi ra, cậu ta nhào tới nắm lấy tay Số 9 rồi xoay người bỏ chạy.
Bỏ lại tôi một mình nơi góc phố.
Quen biết nhiều năm, đây là lần đầu tiên Lục Hành Châu đối xử với tôi như thế này.
Số 9 vừa chạy vừa quay lại nhìn tôi đầy khiêu khích.
Tôi nhìn môi cô ta mấp máy.
Cô ta nói: “Số 11, người hoàn thành nhiệm vụ chỉ có thể là tôi, cô đừng hòng mơ tưởng!”
18
Sau 18 năm, lần đầu tiên tôi chủ động liên lạc với hệ thống.
“Số 11, không sao cả, vốn dĩ tôi cũng không có kỳ vọng gì ở cô. Phương pháp công lược này cũng là lần đầu tiên thử nghiệm, bây giờ cô cứ tiếp tục ẩn nấp là được, tạm thời chưa cần có động thái gì. Cứ để mọi chuyện cho Số 9 xử lý đi đã.”
Tôi cúi đầu xoa chú gấu dâu rồi mê man trả lời:
“Hệ thống, anh từng nuôi thú cưng chưa? Tôi từng nuôi một con heo nhỏ, xinh xắn mềm mại như một quả bóng màu hồng. Mỗi ngày tôi đều bế nó, pha sữa cho nó, tắm cho nó và cho nó ăn. Mỗi khi tôi vui thì sẽ cười với nó, mỗi lúc tôi buồn cũng sẽ tâm sự nói chuyện với nó.
“Nhưng một ngày nọ, nó lại bị làm thịt và mang lên bàn ăn của tôi. Tôi điên cuồng lật tung cả cái bàn, 3 ngày sau đó cũng không ăn được gì cả. Anh có hiểu được cảm giác này không?
“Tại sao lại xóa ký ức của tôi? Tại sao lại đột nhiên nói rằng nhiệm vụ của tôi là gi.ết Lục Hành Châu, sau khi tôi đã ở bên cậu ấy 12 năm trời?
“Ngay cả nuôi một con chó cũng phải có cảm tình! Hơn nữa lại là người ở bên cạnh tôi suốt 12 năm? Anh muốn tôi trơ mắt nhìn cậu ấy ch.ết như thế này sao?”
Thanh âm máy móc của hệ thống đáp lại.
“Số 11, tôi thừa nhận, chuyện này đối với cô quả thực hơi tàn nhẫn. Nhưng cô phải biết năng lực của mình, nếu không dùng biện pháp này, cô không thể sống quá 3 ngày trước mặt Lục Hành Châu được.”
Tôi giơ tay ném chiếc cốc thủy tinh vào bóng đen hư ảo.
“Nếu cho rằng tôi không có năng lực, thì ngay từ đầu không nên để tôi đến đây! Tại sao lại hành hạ tôi như thế?”
Bóng đen của hệ thống co lại ngay lập tức.
Chiếc cốc rơi xuống đất và vỡ tan thành nhiều mảnh.
“Số 9 tự ý mở trí nhớ của cô là không đúng, khi nào nhiệm vụ hoàn thành, tôi sẽ trừng phạt cô ta. Nhưng cái này cũng không phải hoàn toàn là chuyện xấu. Cô chắc là nhớ Lục Hành Châu đã đối xử tàn ác như thế nào với những kẻ “công lược” trước đây chứ?”
Hệ thống phất tay, một loạt hình ảnh kinh khủng lại hiện lên trước mắt.
“Bây giờ không phải là lúc để oán trách. Cô nên hợp tác với Số 9 để hoàn thành nhiệm vụ. Lục Hành Châu là một kẻ điên, hắn sớm muộn gì cũng sẽ hủy diệt thế giới này.”
Tôi nhìn thẳng vào hệ thống.
“Nhưng tại sao cậu ấy lại hắc hóa?”
Lục Hành Châu thực sự tàn nhẫn với “kẻ công lược”.
Nhưng cậu ta chưa bao giờ làm tổn thương bất cứ ai trên thế giới này.
Tại sao khi cậu ta trưởng thành thì lại phát điên, bằng mọi giá phải hủy diệt thế giới?
“Cô chỉ là một người mới, không nên lo lắng mấy chuyện này.” Hệ thống lạnh lùng mắng tôi “Số 11, được hoàn thành công việc chính nghĩa như thế, cô nên cảm thấy tự hào mới phải.”