Mây Tan Mưa Tạnh - Chương 4
18
Phó Du ch.ết rồi, ta cũng từ đó sụp đổ.
Chớp mắt đã mấy năm trôi qua.
Ta ngồi trong phượng liễn của Thái hậu, vẫn là cung đạo năm xưa, vẫn là bức tường cung ấy.
Bất chợt, lòng ta dâng lên một nỗi mỏi mệt vô hình.
Tóc ta nay điểm sương, mà hai bên đường vẫn là những tiểu thái giám, cung nữ tươi trẻ, rộn ràng như thuở nào.
“Ai gia đã già rồi chăng?” Ta khẽ hỏi.
Từ phía trước, Hoàng đế Phó Tống An quay đầu cười đáp:
“Mẫu hậu vẫn trẻ trung, đi bên cạnh nhi thần, ai ai cũng tưởng là tỷ tỷ.”
Phó Túc quả là người biết nhìn người.
Đứa trẻ ấy, mi mục thanh tú, cứ như An An của ta vậy.
“Con phải gọi ta là Thái hậu mới đúng,” – ta chau mày, không bằng lòng.
Tống An cười ha hả, quay đầu đi, hai ngón tay gõ nhịp nhè nhẹ, lộ ra tâm tư nho nhỏ.
Dẫu sao, hắn cũng chỉ là một đứa trẻ chưa tròn mười bốn.
Một đời này, ta tự cho là đã không thẹn với ai, duy chỉ có An An… Ta đã hủy hoại mọi khả năng, để hài tử ấy không bao giờ có cơ hội bước chân vào nhân gian.
Nhiều lần ta muốn đối đãi với Tống An như với con ruột, nhưng mỗi khi nhìn vào ánh mắt chan chứa ngưỡng mộ ấy, ta liền bừng tỉnh – nó không phải là An An của ta.
Tống An là một đứa trẻ tốt. Hắn không đáng trở thành cái bóng thay thế ai.
Chúng ta đều nên sống vì chính mình.
19
Những năm gần đây, người trong cung vốn ít, kẻ ch.ết người tản, kẻ còn lại ta chẳng còn nhớ được tên.
Trước kia ta bận rộn lo việc tân đế đăng cơ, chỉnh đốn triều cương, đã bao năm không ngó ngàng tới hậu cung.
Tôn Tiệp Dư chủ trì mọi việc, không để ai ngang hàng với ta.
Những phi tần cũ gọi nhau bằng khuê danh, coi hậu cung như phòng tiệc của các tiểu thư khuê các.
Ta bảo nàng ấy: “Tỷ tỷ sắp xếp cho họ, ai muốn đi thì để họ đi, ai nguyện ở lại thì cứ xem như thêm đôi đũa.”
Có kẻ rời đi, có người ở lại, nhưng không ai là không khóc đến ướt áo.
Ta lại hỏi Tôn tiệp dư như bao lần trước:
“Nếu khi xưa tỷ không vào cung, tỷ sẽ làm gì?”
Lần này nàng đáp không chút do dự:
“Ta muốn mở một lớp tư thục, dạy dỗ những đứa trẻ không nơi nương tựa như An An.”
Chúng ta nhìn nhau cười, hai nữ nhân ngồi trong cơn gió thu, lấy trà thay rượu.
Ta uống chén trà nàng pha – nghĩ có lẽ cũng là chén cuối đời này:
“Lần này, tỷ có thể thực hiện được ước nguyện rồi.”
20
Hoàng đế mười bốn tuổi.
Ta cũng đã già, không còn đủ sức ngồi lâu. Sau rèm châu ngột ngạt, ta cứ hay nghĩ ngợi vẩn vơ.
Ta đếm từng ngón tay tự nhủ:
Hôm nay là ngày Tống An thân chính, không thể có sơ suất.
Thế mà dù đã đọc đi đọc lại bản ghi chép Chỉ Lan soạn cho ta, khi hắn hỏi vọng qua rèm:
“Mẫu hậu?” Ta vẫn nhất thời không nhớ nổi hôm nay là ngày gì.
Ta muốn đứng dậy, lại lảo đảo ngồi phịch xuống:
“Chiếc ghế này… cứng thật.”
Tống An nghe động, vội vén rèm châu. Thấy ta thần sắc ngây dại, hắn sốt ruột quỳ bên chân hỏi han.
Ta ngắm khuôn mặt hắn thật lâu, không biết từ đâu sinh ra một luồng khí lực, liền véo mạnh vành tai hắn:
“Tiểu thư nhà họ Hồ, họ Tôn, họ Lý đều đang đợi con ở đình, sao con lại chạy đi một mình? Có phải bị mẫu hậu chiều hư rồi chăng?”
An An sững người.
Thấy tai nó đỏ lên, ta vội buông tay, thì thầm hỏi nhỏ:
“Nói ta nghe… có phải con đã trúng ý ai rồi phải không?”
An An ngơ ngác gật đầu.
Ta gõ nhẹ đầu nó:
“Vậy để ta hỏi lại, có phải là đại tiểu thư nhà họ Tôn không?”
An An đỏ mặt khả nghi.
Thấy ta chuẩn bị cởi giày, Chỉ Lan liền bịt miệng ta, dùng đúng giọng ta, mặt không cảm xúc mà nói:
“Kể từ hôm nay, ai gia hoàn lại chính sự cho Hoàng thượng. Cầu chư vị ái khanh dốc lòng phụ tá Hoàng thượng, ai gia vô cùng cảm kích.”
21
Tuyết trắng phủ đầy sân.
Dạo này chỉ làm chút chuyện cũng thấy mệt.
Ta vừa rồi đang làm gì nhỉ?
À, đang chọn phi tử cho An An.
Không đúng, Tân đế không cần ta chọn hoàng hậu.
Ta lắc đầu.
Hắn đã được dạy dỗ rất tốt, hắn sẽ biết chọn người xứng đáng.
Chỉ Lan khuyên ta nên nghỉ một lát, đốt một nén hương an thần.
Ta mặc nguyên y phục nằm trên tháp, nhắm mắt dưỡng thần.
“Bẩm nương nương, phu nhân của Lý Hàn Lâm tới.” Tiếng Chỉ Lan vọng từ xa.
Ta gần như lập tức lăn khỏi tháp, tóc bạc xõa dài, trâm ngọc rơi lả tả.
Tỷ tỷ vén rèm bước vào, mang theo làn gió lạnh.
Nàng mặc y phục cung đình, tóc dài xõa vai, mang dấu tích tháng năm.
Sự nghi hoặc chỉ thoáng qua một khắc, ta đã chạy chân trần đến ôm chầm lấy nàng, trách yêu:
“Sao tỷ đến muộn vậy?”
“Tỷ thấy một cành mai nở sớm trên đường,” Giọng tỷ khẽ run.
Ta chẳng thấy Lý Hàn Lâm theo sau, liền hừ một tiếng:
“Hừm, ta thấy là tỷ lại lén trò chuyện với ý trung nhân chứ gì?”
Ta tựa vào lòng tỷ, thì thào:
“Lý Cẩm Hạo là người tốt. Tỷ phải sống thật hạnh phúc với hắn. Nhưng tỷ phải thương ta nhất, chỉ được thương hắn thứ hai thôi. Nếu hắn dám bạc đãi tỷ… ta sẽ báo thù thay tỷ!”
Tỷ quỳ xuống, dịu dàng vỗ về ta.
Ý thức ta bắt đầu mơ hồ, thân thể cũng nhẹ dần.
“Tỷ tỷ, ta thấy buồn ngủ… lại thấy lạnh quá. Tỷ chờ ta một chút được không? Để ta chợp mắt một lát, rồi dậy cùng tỷ đi ngắm mai…”
…
Tân đế thân chính, Thừa Thiên Nhân Thái hậu băng hà, hưởng dương ba mươi hai tuổi.
— HẾT —