Người Tình Không Bỏ Lỡ - Full - Chương 4
0–0
Đầu trang có nút + và – để chỉnh cỡ chữ to nhỏ nha. Nút “Chương sau” màu đỏ là để chuyển sang chap tiếp theo.
0–0
9
Kể từ khi Phó Kim Minh hỏi tôi câu hỏi đó, liên tiếp nhiều đêm tôi mơ thấy trung tâm thương mại bốc cháy, khói lửa mịt mù, đám đông hỗn loạn và những tiếng la hét đinh tai nhức óc.
Rồi tôi giật mình tỉnh giấc, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, cho đến bình minh cũng không ngủ lại được nữa.
Hậu quả của chuyện này là tôi đã vô tình ngủ cả buổi chiều trên sân thượng của công ty.
Khi tôi tỉnh dậy, ánh hoàng hôn đã bao trùm cả thành phố, trên người tôi đã được khoác một bộ vest đen, ở trước lan can ngăn cách có một dáng người cao gầy, mái tóc cắt ngắn nhẹ nhàng bay theo gió.
Là Tần Hàng.
Tôi cởi chiếc áo vest đen khoác trên người ra, vừa định đứng dậy định ra về thì nghe được giọng nói của hắn:
“Thẩm Trúc, em thích hắn sao?”
Hắn… là chỉ Phó Kim Minh.
Tôi dừng lại và quay người nhìn người đàn ông đang tựa vào lan can:
“Tần Hàng, tôi có một vấn đề vẫn chưa hỏi anh… Chuyện của anh và Tần Trình thì có liên quan gì đến tôi?”
Tại sao lại kéo tôi vào chuyện đó?
Tôi vừa dứt lời thì hắn cau mày rồi mím môi, ánh mắt vẫn dán chặt vào tôi.
Tôi đưa tay vén mái tóc bị gió thổi tung ra sau tai rồi khẽ cười:
“Thế nên… chuyện giữa tôi và Phó Kim Minh thì liên quan quái gì đến anh?”
Tại sao tôi phải giải thích cho hắn?
Ở buổi liên hoan tối ngày hôm đó, khi tôi đẩy hắn ra thì hắn đã nói với tôi thế này:
“Thẩm Trúc à, anh để cho em trả thù anh được không?”
Sau khi sững sờ vài giây, tôi nhìn Tần Hàng rồi bật cười.
“Tần Hàng, anh thật là ấu trĩ.”
Tôi đã lãng phí với hắn 6 năm, sao tôi có thể tiếp tục lãng phí thời gian chỉ để báo thù một người như hắn?
Trong một mối quan hệ yêu đương, cách tốt nhất để trả thù là rời xa người đó, sau đó sống tốt hơn, vui vẻ hơn so với trước kia.
Nếu tôi có ý định quay đầu thì sẽ có lỗi với bản thân tôi, có lỗi với những ngày tôi vì thất tình mà khóc lóc rồi mất ngủ cả đêm dài.
Thời gian trôi qua đã rất lâu, nhưng tôi vẫn nhớ rõ mỗi buổi sáng bình minh bên ngoài cửa sổ.
Lúc đó tôi rất biết ơn vì mình còn được nhìn thấy ánh nắng mặt trời.
Trước đây tôi không hiểu vì sao có người vì thất tình mà lại phải đau đớn khổ sở, cho đến khi tôi tự cầm d.ao đâm vào người mình.
Tôi thấy mình còn thảm hại hơn cả họ nữa.
Một mối tình đổ vỡ đã khiến tôi mất đi khả năng yêu một người.
Hoàng hôn đang dần buông xuống, Tần Hàng vòng qua bộ bàn ghế gỗ đi đến trước mặt tôi rồi cúi đầu nhìn tôi:
“Nếu như anh nói, lợi dụng em là thật… yêu em cũng là thật thì sao?”
Nếu lúc chia tay mà hắn nói với tôi câu này, tôi cũng không chắc là mình có thể bỏ đi một cách dứt khoát hay không.
Vì ở thời điểm đó thì tôi vẫn còn yêu hắn rất nhiều. Nhưng có những thứ nếu bỏ lỡ thì sẽ mãi mãi bỏ lỡ, có những lời nếu như đã muộn rồi thì nói ra cũng chẳng để làm gì nữa.
“Đã bị anh lừa một lần rồi, tôi sẽ không bị lừa lần thứ 2 đâu.”
Khi nhận được cuộc gọi ở sân bay ngày hôm đó thì tôi đã không ở lại, sau này cũng vĩnh viễn sẽ không quay đầu.
Có lẽ niềm vui và nỗi đau mà Tần Hàng mang đến cho tôi quá lớn, khiến cho tôi không thể quên được trong một thời gian dài, tôi cũng không rõ là mình luyến tiếc hắn hay là luyến tiếc tấm chân tình mà mình đã bỏ ra.
Nói chung là khi Tần Hàng xuất hiện và muốn quay lại với tôi, tôi chợt nhận ra là mọi thứ cũng chẳng còn quan trọng đến vậy.
Hắn ta không đáng.
10
Tôi nhìn thấy Phó Kim Minh trên đường về nhà.
Lúc đó tôi vừa ra khỏi công ty và đậu xe trước một cửa hàng đồng hồ để đợi bạn. Ở bên kia đường với hàng ngô đồng cao vút, Phó Kim Minh đang xếp hàng trước một cửa tiệm bán đồ ăn.
Ở đây bán món phô mai hấp đường, là món tráng miệng mà tôi rất thích.
Ở thành phố này có rất nhiều cửa hàng phô mai hấp đường, nhưng có lẽ tiệm này là ngon nhất nên lần nào đến mua cũng phải xếp hàng hai tiếng đồng hồ.
Chủ tiệm là cặp vợ chồng còn trẻ, lối sống cũng rất thoải mái, họ chỉ mở cửa vào những ngày lẻ trong tuần, số lượng bán ra có hạn nên càng khó mua hơn.
Cũng đã lâu lắm rồi tôi chưa ăn món đó.
Những chiếc lá ngô đồng khô héo từ từ rơi xuống, trước mặt Phó Kim Minh là một cặp nam nữ mặc áo len, họ vui vẻ chạy sang đường bên kia sau khi mua bánh mì kẹp phô mai hấp đường.
Phó Kim Minh ăn mặc sang trọng, trông khá lạc lõng với khung cảnh xung quanh, hơn nữa thời gian của anh còn rất quý giá. Nếu anh muốn ăn thì cũng không cần phải đích thân đến đây xếp hàng.
Phó Kim Minh khiến tôi nhớ đến những người yêu nhau thường làm ra mấy điều kỳ quặc, họ có thể xếp hàng cả tiếng đồng hồ chỉ để mua cho cô gái của mình món tráng miệng yêu thích, hóa ra Phó Kim Minh cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà đó chỉ là suy đoán của tôi thôi.
Mãi đến khi ăn tối cùng bạn và trở về nhà, lúc tôi nhìn thấy bát phomai hấp trên bàn thì mới biết cái này là Phó Kim Minh mua cho tôi.
Có lẽ là vì tôi cầm bát sứ với vẻ mặt quá mức kinh ngạc, khiến cho anh phải quay đầu lại hỏi tôi:
“Không phải em nói là muốn ăn cái này sao?”
Gần đây có rất nhiều chuyện xảy ra, khi tôi gọi điện nói chuyện với bạn thì có nhắc đến món này, nếu Phó Kim Minh không đề cập tới thì tôi còn chẳng nhớ ra.
Nhưng không ngờ là anh vẫn luôn nhớ đến những lời tôi từng nói.
Tôi cầm thìa sứ im lặng một lúc, sau đó tâm trạng phức tạp nhìn anh:
“Phó Kim Minh à, thực ra anh không cần phải như vậy.”
Những thứ này là làm cho người anh ấy yêu, nhưng tôi lại không phải là người trong lòng anh ấy.
Anh cau mày nhìn tôi và nghiêm túc hỏi:
“Thẩm Trúc, vậy em dạy anh đi, anh phải làm như thế nào?”
Có lẽ là trong giọng nói của anh mang theo một chút bất lực, tôi lại nảy sinh ra một ý nghĩ trong đầu.
Nếu tôi gặp Phó Kim Minh trước khi anh ấy yêu người khác, hoặc là trước khi tôi quen Tần Hàng thì chắc chắn sẽ động lòng với anh.
Nhưng sự thật là anh ấy đã quên đi người mình thích, còn tôi vì mối quan hệ trước đó mà không dám tiếp tục yêu đương.
Lỡ như ngày nào đó Phó Kim Minh nhớ lại mọi chuyện thì phải làm thế nào? Chẳng phải người đau khổ sẽ lại là tôi sao?
Trong lúc nội tâm hỗn loạn, tôi đã nói với Phó Kim Minh một câu nặng lời, sau này mỗi lần nghĩ tới câu nói ấy thì đều khiến tôi hối hận không thôi.
“Phó Kim Minh, nếu em biết anh sẽ mất trí nhớ rồi nhầm tưởng là anh yêu em, vậy thì ngay từ đầu em chắc chắn sẽ không kết hôn.”
Sau khi nghe tôi nói xong, biểu cảm của Phó Kim Minh cực kỳ phức tạp, anh trầm giọng hỏi tôi.
“Thẩm Trúc, rốt cuộc hôn nhân của chúng ta là gì? Chẳng lẽ chỉ là một cuộc hợp tác bình thường, không có một chút tình cảm nào sao?”
“Chẳng lẽ không đúng à?”
Tôi nói xong câu này thì né tránh ánh mắt của anh, sau đó đè nén khó chịu trong lòng và đứng dậy đi vào phòng tắm, từ phía sau vẫn truyền đến giọng nói âm trầm tự giễu của anh.
“Vậy là do anh quá tham lam?”
Còn bát phô mai hấp đường đó thì tôi không ăn một miếng nào.
Ban đầu tôi còn nghĩ, sau khi nói rõ ràng với Phó Kim Minh thì sẽ không phiền lòng nữa. Nhưng không phải vậy, tâm trạng tôi còn khó chịu hơn trước đây, thậm chí còn hoảng loạn hơn những ngày tôi mơ thấy ác mộng.
11
Mối quan hệ giữa tôi và Phó Kim Minh đã rơi vào cục diện bế tắc.
Chúng tôi vẫn là những người bạn thuê chung nhà, nhưng đã không còn đơn giản và thuần túy như lúc đầu nữa.
Chuyện này khiến tôi không biết phải làm gì tiếp theo.
Hình như từ khi tôi gặp Phó Kim Minh, mọi thứ đã bắt đầu phát triển theo hướng mà tôi không thể kiểm soát được.
Ngày ấy khi nhìn thấy Phó Kim Minh đến xem mắt thì tôi đã khá ngạc nhiên, một người hoàn hảo như anh mà cũng cần phải đi xem mắt?
Đến tận bây giờ, tôi vẫn nhớ rõ về ngày hôm đó chúng tôi gặp nhau.
Tôi không biết phải diễn tả cảnh tượng ấy như thế nào, nhưng tâm trạng của Phó Kim Minh hơi lo lắng, ánh mắt khẩn trương vẫn chăm chú nhìn tôi.
Trong không gian lãng mạn của nhà hàng, câu đầu tiên tôi nói ra lại rất “ngứa đòn”, cũng giống như những lần xem mắt thất bại trước đó của tôi.
“Phó tiên sinh, để tôi giải thích trước, tôi đã thích một người 6 năm nên không thể yêu thêm người khác. Cho nên nếu anh có thể chấp nhận, vậy thì chúng ta sẽ chỉ kết hôn trên hình thức.”
Ẩn ý của câu này chính là: Nếu không phải người đó thì tôi lấy ai cũng được.
Đó là lý do tôi luôn phải nói rõ ràng trong mỗi buổi xem mắt, tôi để quyền lựa chọn ở trong tay đối phương.
Tất nhiên, trước Phó Kim Minh thì những đối tượng xem mắt khác của tôi đều rời đi với sắc mặt xấu xí.
Chuyện này tôi cũng có thể hiểu được, cho dù là xem mắt thì không ai muốn vợ mình vẫn luôn luôn nhớ đến một người đàn ông khác.
Trừ khi đối phương cũng giấu một người khác trong lòng.
Sau khi tôi nói xong thì nụ cười trên khuôn mặt Phó Kim Minh dần tan biến, tôi biết lần này xem mắt lại thất bại rồi.
Ngay khi tôi định tìm lý do để rời đi, anh đột nhiên nhìn tôi và nói:
“Thật trùng hợp, tôi cũng có một người mà tôi đã thích từ rất lâu, còn lâu hơn cả cô nữa.”
Tôi vô thức hỏi “Thích bao lâu?”
“Mười hai năm.”
Tôi không tiếp tục hỏi nữa, và buổi xem mắt cuối cùng cũng thành công.
Khi chuẩn bị cho đám cưới, tôi mới biết rằng chính dì của Phó Kim Minh đã thúc giục anh ấy kết hôn, ba mẹ anh đã qua đời trong một vụ tainan máy bay khi anh vẫn còn rất nhỏ.
Dì ấy nói cho tôi biết là Phó Kim Minh chỉ trở lại Trung Quốc vào một tháng trước ngày xem mắt, trước đó anh đã ở nước ngoài rất nhiều năm.
Nhưng sau khi ở chung với nhau, tôi dễ dàng nhận ra là Phó Kim Minh rất yêu cô gái trong lòng mình.
Chúng tôi vẫn giấu mình trong lãnh thổ riêng, cho đến khi tainan xảy ra, anh mất đi trí nhớ và mọi chuyện rơi vào bế tắc.
Nửa tháng sau, cục diện bế tắc này giữa 2 chúng tôi đã được giải quyết trong một lần tiếp rượu.
Đối tác làm ăn đã qu.ấy rối tôi ngay tại nơi bàn công việc.
Từ khi vào làm thì tôi đã nghe được những vụ việc liên quan, dư luận thường sẽ đổ lỗi cho nạn nhân là không biết tự bảo vệ mình.
Sự thật là nếu đối phương muốn qu.ấy rối thì ai mà ngăn cản được.
Hôm đó tôi cùng một đồng nghiệp nam đến nhà hàng để bàn công chuyện, ít nhiều cũng phải uống vài ly rượu để thương lượng hợp tác trước khi ký hợp đồng.
Lúc đầu tôi không nhận thấy có gì bất thường, cho đến khi đồng nghiệp nam ra ngoài với trợ lý của đối tác thì tôi mới bắt đầu hơi chóng mặt.
Không thể như vậy, tôi biết rõ mình uống bao nhiêu mà.
Khi đó đối phương mới lộ ra bộ mặt thật, hắn nhếch miệng cười:
“Quản lý Thẩm, thế nào, ở cùng tôi một đêm thì tôi sẽ ký hợp đồng này.”
Tôi vịn lưng ghế đứng lên rồi cười nhạt nhìn hắn: “Tôi không cần ký hợp đồng!”
“Vậy nếu tôi muốn cô ở đây cả đêm thì sao?”
Tôi không muốn lãng phí thời gian, vội vàng cầm chặt điện thoại chạy về phía cửa. Tôi vừa mở cửa ra thì nhìn thấy đoàn người đang đi về hướng khác, đó là Phó Kim Minh.
Nhưng tôi vừa thốt ra từ “Phó” thì đã bị bịt miệng và kéo vào bên trong.
Tôi bị ném mạnh lên ghế sofa, suýt nữa thì cắn lưỡi chảy m.áu. Tôi cố gắng tỉnh táo và chắp tay sau lưng, tôi bật điện thoại lên và bấm ngẫu nhiên một cuộc gọi bất kỳ trong danh bạ.
Sau đó bắt đầu kéo dài thời gian: “Anh không sợ tôi tố cáo anh, hủy hoại thanh danh của anh sao?”
“Hừ! Ai sẽ tin đây? Tất cả mọi người sẽ chỉ cảm thấy cô không có lòng tự trọng, dùng mọi cách để ký hợp đồng, chậc chậc, còn ghi âm ấy hả, tôi có cả nghìn thủ đoạn để cô không thể phát nó ra ngoài.”
12
Khi Phó Kim Minh đạp cửa xông vào, tôi đã bị con cầm thú đó đè lên người và tát lên mặt. Trên người tôi không còn nhiều quần áo, hoàn toàn dựa vào chút tỉnh táo cuối cùng để mình không bị ngất đi.
Lần đầu tiên trên đời, tôi căm hận sự chênh lệch về thể lực giữa nam và nữ.
Ánh sáng chói mắt đột nhiên chiếu vào bên trong, một giây sau, thân thể đang đè lên người tôi bỗng chốc nhẹ đi, và bên cạnh vang lên tiếng bình rượu vỡ nát.
Tôi nằm ch.ết lặng trên ghế sofa, cho đến khi tôi được Phó Kim Minh quấn trong một chiếc áo khoác và bế vào xe, tôi liền nắm lấy áo anh rồi nằm trong ngực anh bật khóc.
Cuối cùng, tôi chìm vào giấc ngủ sâu.
Phó Kim Minh vẫn ôm chặt tôi trong vòng tay và liên tục lẩm bẩm “Không sao đâu, không sao.”
Mãi sau đó tôi mới hiểu ra, câu nói ấy là anh đang an ủi tôi, cũng là trấn an chính bản thân mình.
Khi tôi tỉnh dậy thì thấy mình nằm trong bệnh viện, Phó Kim Minh không có ở đó nữa, trợ lý của anh nhìn thấy tôi tỉnh lại thì lập tức đi gọi y tá.
Sau khi kiểm tra một chút, trợ lý mang đến một chiếc hộp giữ nhiệt, bên trong đựng đầy cháo nóng.
Tôi vừa ăn miếng đầu tiên thì biết được đây là do Phó Kim Minh tự tay làm.
Trợ lý thấy tôi không nói gì thì sợ tôi gặp ám ảnh tâm lý, anh ta liền tìm chủ đề để nói và nhắc đến những chuyện đã xảy ra vào ngày hôm ấy.
Khi tôi hét lên chữ “Phó” thì còn tưởng không ai nghe được, nhưng Phó Kim Minh đột nhiên dừng lại và quay đầu lại nhìn, sau đó cau mày nhìn lướt qua tất cả các phòng ở tầng đó.
Phó Kim Minh dừng một lúc lâu rồi tiếp tục đi về phía trước, nhưng đi được vài bước thì đột ngột quay lại và điên cuồng gõ cửa từng phòng. Những người đi cùng Phó Kim Minh cũng không biết anh định làm gì, họ chỉ mơ màng chạy theo anh.
Người trợ lý càng nói càng kích động: “Cô Phó, cô không biết đâu, lúc đầu Phó tổng còn rất bình tĩnh, nhưng nghe được tiếng kêu của cô thì trên người như động sát khí, tôi còn sợ anh ấy không bình tĩnh thì sẽ gi.ết người luôn mất.”
“Cô yên tâm đi, chứng cứ về tên cầm thú đó đã được giao cho bộ phận liên quan, ngoài ra còn đưa cho cả người nhà và bạn bè hắn nữa.”
“Cô Phó, tôi đoán Phó tổng sẽ để cô từ chức và tìm một nơi khác để làm việc.”
Về chuyện này thì anh ta đã đoán sai.
Phó Kim Minh không bao giờ can thiệp vào công việc của tôi, anh ấy cũng có thể phân biệt trắng đen rõ ràng.
Khi trợ lý đề cập đến chuyện này với Phó Kim Minh, anh chỉ nhìn tôi và bình thản đáp lời.
“Không phải lỗi của em, tại sao em phải rời đi?”
“Nếu có vấn đề xảy ra, không nên giải quyết nạn nhân mà phải giải quyết kẻ đã gây ra vấn đề.”
“Thẩm Trúc, em hoàn toàn trong sạch.”
0–0
Đầu trang có nút + và – để chỉnh cỡ chữ to nhỏ nha. Nút “Chương sau” màu đỏ là để chuyển sang chap tiếp theo.
0–0