Ta Có Cái Miệng Dài - Full - Chương 3
0–0
Đầu trang có nút + và – để chỉnh cỡ chữ to nhỏ nha. Nút “Chương sau” màu đỏ là để chuyển sang chap tiếp theo.
0–0
15.
Tiêu Trường Minh đối với ta không có cảm xúc, thậm chí là cũng không có chút mập mờ nào.
Nhưng có lẽ vì ta cứ chống đối hắn ta nên khiến hắn ta chú ý.
Hắn trừng mắt nhìn ta “Ngươi là nữ nhân của bản vương, bản vương nhất định phải mang ngươi đi!”
Ta không nhịn được hét vào mặt hắn: “Rõ ràng là ngươi tự đưa ta đến đây!”
Tiêu Trường Minh lại mắng ta: “Không quan trọng!”
Ra lệnh một tiếng: “Cướp người!”
Sau đó, thị vệ phía sau hắn nhanh chóng chạy lên.
Lý mama cũng phái hậu vệ của mình ra.
Hai bên đ.ánh nhau túi bụi. Thấy vậy, Hàn Tiêu muốn nhân lúc hỗn loạn này để bắt ta.
Cũng may là ta nhanh chân chạy ra trước.
Nhưng ta bị nhốt trong Thiên Hương Lâu nửa tháng, phạm vi hoạt động cũng chỉ loanh quanh phòng riêng và nhà chính, ta không biết Thiên Hương Lâu lại lớn như vậy.
Ta vốn định chạy ra cổng lớn, nhưng không ngờ lại chạy vào hậu viện, xông vào một gian biệt uyển.
Vừa bước vào đã thấy bóng lưng một nam nhân đang tắm trong làn sương mờ nhạt.
Mái tóc đen của hắn giống như thác nước, và hắn dường như đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vì chạy nhanh quá nên không kịp dừng lại, ta va thẳng vào lưng hắn rồi chúi đầu vào bồn nước.
Mũi ta đột nhiên cay cay, hai dòng m.áu mũi chảy xuống.
Ta hoa mắt nhìn tấm lưng trước mặt, vội nhận xét: “Vai rộng eo hẹp, cơ bắp cân đối, tam giác ngược, hí hí hí…”
Sau đó ta đâm đầu vào trong nước và nuốt luôn hai ngụm.
Ta còn tưởng mình sẽ trở thành nữ chính đầu tiên bị ch.ết đuối vì đập mặt vào lưng nam nhân. Bỗng nhiên một bàn tay to khỏe nhấc ta lên khỏi mặt nước, và ngay giây tiếp theo, ta đụng phải một ánh mắt lạnh nhạt.
“Ngươi là ai?”
Đôi mắt rất đẹp, ngũ quan tinh xảo, mày kiếm mắt tinh, tóc đen môi đỏ.
Nếu như tướng mạo Tiêu Trường Minh là nhờ hào quang nam chính, có thể xem là tà mị, thì nam nhân trước mắt ta lại là vẻ đẹp đơn thuần!
Ta chưa bao giờ thấy một nam nhân đẹp trai như vậy.
Mẹ ơi, con đang yêu rồi!
Nam nhân cau mày nhìn vẻ mặt ngu dại của ta, sau đó nhìn y phục của ta.
“Ngươi là cô nương ở đây?”
Ta vội lau nước miếng.
“Đúng vậy đúng vậy, ta là hoa khôi, ngươi cũng ở lầu này?”
“Đừng hiểu lầm, ta chỉ thấy ngươi đẹp trai, không định làm ch.ết ngươi đâu mà lo…”
Câu nói của ta khiến đôi mắt của hắn hiện lên ý cười.
“Ngươi muốn làm ch.ết Cô?”
Cô?
Cô!
16.
Ta nhìn chằm chằm vào hắn, và đột nhiên nhận ra vài điểm tương đồng với khuôn mặt Tiêu Trường Minh.
Chẳng lẽ người này chính là Thái tử Tiêu Trường Hành?
Ý nghĩ này vừa lóe lên, Tiêu Trường Minh cùng đám cận vệ cùng nhau xông vào.
Lý mama đã cố gắng ngăn cản ở bên ngoài.
“Tấn Vương điện hạ, ngài không thể đi vào!”
Cánh cửa bị ép mở ra, thị vệ ngã ra đầy đất.
Xe lăn của Tiêu Trường Minh từ bên ngoài lăn vào, nhìn thấy tình cảnh của ta và Tiêu Trường Hành, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống.
“Các ngươi đang làm gì?”
Lý mama vội vàng chạy tới “Thái tử điện hạ, Tấn vương điện hạ nhất định phải tiến vào, ta ngăn không được…”
Thấy ta dựa vào người Tiêu Trường Hành, sắc mặt ta tái nhợt vì sợ hãi.
“Liên Nhi, ngươi…”
Đột nhiên nhìn thấy nhiều người như vậy, ta sợ tới mức ôm chặt lấy cổ Tiêu Trường Hành.
“Ta…”
Thấy hành động của ta, đôi mắt Tiêu Trường Minh đỏ bừng tức giận, hắn nghiến răng gọi tên ta.
“Giang Ấu Liên!”
Nước mắt giàn giụa trên mi, thân thể mảnh mai tựa vào Tiêu Trường Hành.
“Vương gia. Ta là thấy sắc nảy lòng tham với Thái tử điện hạ.”
Sau đó, ta nhân cơ hội nhanh chóng chạm vào ngực của Tiêu Trường Hành hai lần, khiến cơ thể của hắn căng lên một chút.
Không chỉ cái miệng ta có suy nghĩ của riêng nó mà tay ta cũng vậy.
Tiêu Trường Minh tức giận đến mức suýt nhảy ra khỏi xe lăn.
Tiêu Trường Hành bình tĩnh hơn Tiêu Trường Minh rất nhiều, hắn giữ vai ta. không để ta trượt xuống nước.
Hắn nhìn ta rồi hỏi: “Ngươi và Lục đệ là quan hệ như thế nào?”
Ta: “Ta không có quan hệ gì với hắn!”
Sau đó cái miệng lại tiếp tục múa may.
“Thái tử điện hạ không chê, chúng ta cũng có thể có quan hệ!”
Lần này, Tiêu Trường Minh thực sự tức giận đến từ mức đứng lên từ xe lăn.
“Giang Ấu Liên, ngươi là Vương phi của bản vương, ngươi dám phản bội bản vương, tư thông cùng Thái tử!”
17.
Tư thông?
Mắng cũng hơi khó nghe rồi.
Cái mỏ hỗn của ta lại hoạt động.
“Vương phi cái gì? Ta cùng lắm là tiểu di tử của ngươi!” (em vợ)
“Ta bị ép cưới thay, nhưng ngươi cũng không phải không muốn?”
“Ngươi giáng ta làm thông phòng, ném ta vào thanh lâu, ngươi còn dây dưa không rõ làm gì?”
Sau đó ôm chặt lấy Tiêu Trường Hành: “Hay là ngươi không muốn nhìn thấy ta có chút quan hệ gì với Thái tử điện hạ.”
Ta là cố ý lợi dụng, nhưng mục đích chỉ là vạch ranh giới với Tiêu Trường Minh.
Bởi vì thực sự ta cũng không có quan hệ gì với hắn.
Chỉ một thời gian nữa thôi Giang Vận Tiên cũng sẽ trở lại, đến lúc đó còn muốn biểu diễn trà nghệ, rồi còn hãm hại ta.
Ta mệt lắm, ta không chơi nổi với nàng ta.
Nghe ta nói vậy, bàn tay Tiêu Trường Hành đặt trên vai ta càng siết chặt hơn.
“Lục đệ, ngươi cũng nghe rồi đấy.”
“Vị cô nương này nói không có quan hệ gì với ngươi, nàng ấy muốn ở cùng Cô.”
Tiêu Trường Minh trợn to hai mắt, trong mắt biến thành biểu đồ hình tròn, hiện lên ba phần bất bình, ba phần khó chịu, bốn phần thẹn quá thành giận.
“Các ngươi! Các ngươi!”
“Nỗi nhục ngày hôm nay, bản vương khắc trong lòng, ngày sau nhất định sẽ đòi lại!”
Ta hít mũi một cái.
“Tiểu Lão Lục, ngươi nói cái gì vậy? Một Vương gia mà dám nói là trả thù Thái tử, đầu óc ngươi bị nước dính vào à?”
“Thái tử điện hạ, hắn không có lòng thần phục, không thể để hắn thoát được!”
Ta là nữ chính truyện ngược, nhưng lại đi theo con đường của nữ phụ xấu xa, khiến nữ phụ xấu xa không còn đất diễn!
Lồng ngực Tiêu Trường Hành đột nhiên run lên, ta nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn, liền thấy khóe miệng hắn khẽ động.
Ta: “Thái tử điện hạ, ngài nghẹn cười sao?”
Tiêu Trường Hành ho khan một tiếng.
“Người đâu, ném Tấn Vương ra ngoài cho Cô!”
Tiêu Trường Hành vừa dứt lời, một đám thị vệ mặc đồ đen từ trên xà nhà nhảy xuống.
Tất cả những người bên trong đều bị hắt ra ngoài.
Ta mở to mắt sửng sốt nhìn lên mái nhà, và cái miệng ta lại không an phận.
“Phòng nhỏ như vậy lại có thể giấu nhiều người?”
“Khi Thái tử điện hạ tắm rửa lại thích được người ta xem?”
Tiêu Trường Hành: “Câm miệng lại!”
Tôi: “Ò…”
18.
Mọi người đều đi ra, trong phòng chỉ còn lại ta và Tiêu Trường Hành.
Hắn xoay người đi ra khỏi bồn tắm, ánh mắt ta không tự chủ được mà nhìn theo hắn.
Ta thấy hắn bước từng bước lên thềm, dáng người rắn rỏi từng chút một hiện ra.
Ta cắn ngón tay hít một hơi thật sâu, thở mạnh cũng không dám, sợ bỏ lỡ điều gì.
Tiêu Trường Hành như cảm nhận được ánh mắt của ta, hắn dừng lại một chút rồi cầm lấy chiếc áo choàng bên cạnh khoác lên người.
Toàn bộ cảnh xuân sắc lúc nãy đều biến mất.
Không còn gì cả…
Khổ quá, sau khi xuyên qua sao lại không cho ta một hệ thống chứ?
Như vậy thì ta có thể tạm dừng rồi tua lại, xem đi xem lại cả ngày, hehehe.
Bộ y vũ trên người ta vốn đã ít vải, sau khi bị ướt thì càng lộ ra nhiều hơn.
Ta ngồi xụi lơ dưới đất, một tay che mặt, vẻ mặt ngại ngùng.
“Điện hạ! Ta không phải cố ý lợi dụng ngài.”
“Thật sự là Tấn vương điện hạ khinh người quá đáng, cưỡng ép tỷ tỷ của ta không được, hắn liền trút giận lên muội muội là ta đây.”
“Ta đường đường là đích nữ của Binh bộ Thượng thư, vậy mà bị hắn bán vào thanh lâu làm xiếc!”
“Điện hạ, người ta khổ quá mà, huhu!”
Tiêu Trường Hành nhìn ta chằm chằm: “Vậy ngươi muốn thế nào?”
Ta mím môi “Ngài đưa ta trở về?”
Sau đó thoáng thấy những ngón tay thon dài trắng như ngọc của hắn, cái miệng lại không nhịn được mà nói ra.
“Ngài nạp ta cũng được, nghe nói Thái tử điện hạ còn chưa có thành hôn…”
Nhìn vào đôi mắt đen láy của Tiêu Trường Hành, ta gần như không thể khóc được nữa.
Ôi miệng ơi là miệng, ta đang nói cái gì thế này…
19.
Tiêu Trường Hành nghe được lời của ta, hắn cúi xuống nâng cằm ta lên.
Giọng nói có một tia khinh thường.
“Ngươi muốn làm thái tử phi?”
Ta vội vàng lắc đầu.
“Không xứng, không xứng!”
“Chỉ cầu làm thiếp thất của thái tử điện hạ, thông phòng cũng được…”
Nhưng mà, giây trước ta vừa mới thiết lập hình tượng cô nương si tình, giây sau thì cái miệng đã phản bội ta.
“Thế nhưng ngài không thể cưới chính thất, tiểu thiếp, thiếp thất, thông phòng cũng chỉ có thể có một mình ta!”
Tiêu Trường Hành bị ta chọc giận đến bật cười.
“Vậy thông phòng và Thái tử phi có cái gì khác nhau?”
Mặt ta đỏ bừng, vẻ mặt đầy e lệ, nhưng cái miệng ta thì nói.
“Vậy Thái tử phi cũng được.”
Tiêu Trường Hành cười lên trông rất đẹp, giống như trăm hoa đua nở.
Hắn vẫy tay với ta “Lại đây.”
Ta đứng dậy khỏi mặt đất và đi đến bên hắn ta.
Hắn nhìn ta chằm chằm, lui về phía sau: “Cô làm sao biết, ngươi và Tấn vương có phải là diễn trò hay không? Người thực ra là mật thám do Tấn vương phái đến, đúng không?”
Ta: “Sau đó thì sao?”
Hắn vén áo choàng lên, “Chứng minh cho Cô xem!”
Ta sững sờ một chút không nói nên lời.
Lại có chuyện tốt như vậy sao.
Đây là mỹ nam mà ta nhất kiến chung tình đấy, ta phải làm sao bây giờ?
Ta nên lạt mềm buộc chặt, hay là ỡm ờ, hay là giả bộ cự tuyệt?
Ngay khi ta đang do dự, cái miệng ta đã đi trước một bước và đưa ra quyết định thay cho ta.
Tôi lao về phía Tiêu Trường Hành và đè hắn xuống.
“Vậy nhanh lên một chút”
Mặc dù, cuối cùng ta đã không thành công và bị Tiêu Trường Hành đá bay ra khỏi phòng.
Nhưng ta đã hôn hắn, và hắn cũng chấp nhận ta là thông phòng duy nhất.
Từ Vương phi của nam chính, đến thanh lâu hoa khôi, đến thông phòng của nam phản diện. Không hổ là nữ chính ngược luyến tàn tâm!
20.
Đầu tiên, Tiêu Trường Hành đưa ta về Thượng thư phủ.
Ta nói với cha mẹ ta về những chuyện mà Tiêu Trường Minh đã làm, rồi ánh mắt ẩn ý nhìn Tiêu Trường Hành.
“Tấn vương điện hạ điên rồi, mặt người lòng thú, may mắn được Thái tử điện hạ cứu nữ nhi thoát khỏi biển khổ.”
“Đại ân của Thái tử điện hạ, nữ nhi không có gì báo đáp, chỉ có lấy thân báo đáp, xin phụ thân và mẫu thân thành toàn.”
Tiêu Trường Hành nói: “Giang thượng thư, Cô muốn cưới Giang tiểu thư làm trắc phi, đây là sính lễ.”
Ta nắm lấy ống tay áo Tiêu Trường Hành, nhỏ giọng nói: “Không phải thông phòng sao?”
Tiêu Trường Hành dịu dàng nói bên tai ta: “Nàng không muốn? Hay là Cô thu lại nhé!”
Ta vội vàng nắm lấy tay hắn “Muốn chứ, đa tạ phu quân, phu quân là nhất…”
Lão cha già và mẹ ta: “…”
Ta được Tiêu Trường Hành nạp làm trắc phi, cha mẹ ta đồng ý không chút do dự.
Cuối cùng đứa con gái không đáng đồng tiền nào là ta đã có người hốt đi rồi.
Hơn nữa, bọn họ nghĩ ta đã lưu lạc phong trần, Thái tử còn muốn ta đã là tổ tiên gánh còng cả lưng rồi. Còn muốn do dự cái gì nữa.
Nhưng lão già cha ta vẫn còn bận lòng.
“Nhưng, Tấn vương điện hạ…”
Tiêu Trường Hành hừ lạnh một tiếng “Có nữ tế là Cô, Giang Thượng Thư còn cảm thấy chưa đủ? Chẳng lẽ muốn lấy lòng cả 2 người?”
Ta vội vàng nói với lão cha già:
“Phụ thân, mau đồng ý đi! Thái tử điện hạ chính là Thái tử, Tấn vương có sủng ái cỡ nào thì cũng là thứ tử… Cha, đừng phạm sai lầm!”
Đừng làm gián điệp 2 mang. Đừng làm con đỉa 2 vòi.
Trong cốt truyện gốc, Tiêu Trường Minh lật đổ thái tử và giành lấy ngai vàng, lão già cha ta Binh bộ Thượng thư và bè đảng của ông ấy đã đóng góp rất nhiều.
Ta gả cho Tiêu Trường Hành, trực tiếp chặt đứt một tay của hắn.
Khi cái miệng ta nói ra như vậy, khuôn mặt của lão già cha ta tái nhợt vì sợ hãi.
Ông run rẩy nhìn Tiêu Trường Hành “Điện hạ, tiểu cô nương tâm cơ đơn thuần, nói năng thoải mái…”
Tiêu Trường Hành nói, “Cô nghĩ, Liên nhi nói đúng!”
Lão già cha ta: “…”
21.
Lý do cha ta ép ta cưới thay là vì ông ấy sợ quyền thế của Tiêu Trường Minh.
Bây giờ có Tiêu Trường Hành quyền cao chức trọng, tất nhiên là gió chiều nào phải xoay chiều ấy.
Ông ấy lập tức đáp ứng hôn sự của chúng ta, tiện thể còn viết phong thư tố cáo Tiêu Trường Minh.
Bán đích nữ phủ Thượng Thư vào thanh lâu, đây là tội ác tày trời, coi thường vương pháp.
Mặc dù mẫu thân hắn có là bạch nguyệt quang của hoàng đế, Hoàng đế cũng không thể nhắm mắt làm ngơ được.
“Lão lục! Ngươi làm cho trẫm quá thất vọng rồi!”
“Phạt ngươi cấm túc nửa năm, ở trong phủ tự suy nghĩ lại!”
Sau đó, ông ban thưởng hậu hĩnh cho Giang gia, cũng đồng ý hôn sự với ta và Tiêu Trường Hành, xem như là bù đắp cho Giang phủ.
(Người cưới Tiêu Trường Minh là Giang Vận Tiên, không phải Giang Ấu Liên, vụ cưới thay là trong âm thầm, nên không xem là Thái tử cướp vợ của em.)
Mặc dù không hoành tráng bằng việc cưới chính phi cho Thái tử, nhưng vẫn có rất nhiều quan viên đến uống rượu mừng cưới.
Tiêu Trường Hành không có nữ nhân nào khác, hạ nhân trong phủ càng tôn kính đối với ta hơn.
Ta ở trong phòng tân hôn, trong lòng đầy mâu thuẫn.
“Đợi lát nữa vào động phòng rồi nhỉ?”
“Chúng ta còn phải sinh nhi tử? Còn sinh nữ nhi?”
“Còn muốn sinh cả hai!”
Lần này ta đã thay đổi nha hoàn hồi môn. Hồng Đậu nghe lời ta, không nhịn được mà nhắc nhở
“Tiểu thư, người rụt rè một chút được không?”
“Điện hạ tính tình lạnh lùng, nếu như người chủ động, chỉ sợ ngài ấy sẽ không hài lòng?”
Ta nhếch môi cười.
“Nam nhân không phải là không thích nữ nhân chủ động, mà là thích nữ nhân của mình chủ động.”
“Chủ động thì mới có cơ hội.”
Ta đang nói nhảm với Hồng Đậu, thì đột nhiên cảm thấy xung quanh im lặng.
“Sao vậy? Sao không nói chuyện?”
Ta cau mày, vén khăn trùm đầu lên và thấy 10 nam nhân đeo mặt nạ đen đang đứng trong phòng tân hôn của ta.
“Này… ngươi là ai?”
Ta vừa dứt lời, họ đã bắt cả nhà hoàn và bảo mẫu của ta là con tin.
Hắn kề con dao vào cổ rồi đe dọa: “Không muốn ch.ết thì ngậm miệng”.
Ta: “À?”
Đây chẳng lẽ là phần quà đặc biệt dành cho nữ chính truyện ngược văn?
22.
Người đột nhập vào phòng tân hôn của ta lúc này chính là Tiêu Trường Minh.
Chân của hắn không đứng lên được do bị nhiễm độc từ trong bụng mẹ. Nhưng thực tế thì chân đã được chữa khỏi từ lâu rồi.
Biết hôm nay ta và Tiêu Trường Hành thành hôn, hắn trực tiếp dẫn người vào phòng tân hôn.
Hắn tháo mặt nạ ra và nhìn ta với ánh mắt đau khổ.
“Liên nhi, nhìn bản vương một chút!”
Ta: “Không nhìn, không nhìn! Ngày đại hôn của bản trắc phi và thái tử, sao Tấn Vương điện hạ lại tới đây? Thật là xui xẻo!”
Biểu cảm của Tiêu Trường Minh ngay lập tức trở nên vặn vẹo.
“Nàng là vương phi của bản vương, sao có thể gả cho Thái tử làm trắc phi.”
Ta lấy một nắm đậu phộng và hạt dưa từ dưới chăn:
“Nói cho rõ ràng? Vương phi của ngài là Giang Vận Tiên, trên hôn thư, trên tam thư lục lễ đều là tên của nàng ta.”
“Ta là Giang Ấu Liên, ta không có quan hệ gì với ngài.”
Hắn trừng mắt nhìn ta “Nhưng nàng đã bái đường thành thân với bản vương!”
Ta: “Hả! Chứ không phải là bị giáng xuống làm nha hoàn rồi bán vào thanh lâu sao?”
“Ta đi kiện ngài tội buôn người cũng được đấy.”
Tiêu Trường Minh áy náy: “Ta không có bán nàng! Ta còn cho Lý mama tiền…”
Tiêu Trường Minh chắc là mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng.
Hắn hành hạ ta, không cho ta được sống yên. Sau khi ta gả cho nam nhân khác, hắn lại chạy đến phòng tân hôn để cướp người.
Là nữ chính, ta chẳng những không động lòng mà còn mắng hắn ta.
Trong khi ăn hạt dưa, ta đã thốt ra tất cả những lời ch.ửi thề mà ta gom góp trong cả 2 kiếp.
Lúc đầu Tiêu Trường Minh còn giả ngu.
“Liên Nhi, đừng như vậy, ta biết nàng đang tức giận.”
Nhưng khi ta ch.ửi thề ngày càng nhiều, Tiêu Trường Minh không thể chịu đựng được nữa.
Tiêu Trường Minh suýt nữa nôn ra m.áu, và những nam nhân mặc đồ đen bên cạnh hắn đều rơi lệ.
“Đừng mắng, đừng mắng nữa, mắng thâm độc quá vậy.”
“Từ khi ta sinh ra đến nay, chưa từng bị mắng như bây giờ…”
Sau đó, nam chính đến cướp hôn bị ta ch.ửi cho ngu người, ch.ửi cho không còn ngóc được đầu dậy.
Rồi Tiêu Trường Hành phát hiện, tất cả đều bị bắt.
7.
Khi bị kéo đi, Tiêu Trường Minh lầm bầm một mình: “Liên Nhi, nàng không thích ta một chút nào sao?”
Ta giơ tay vuốt bụng “Ta mang thai, hài tử là của hắn.”
Giây phút ấy, ta như nghe thấy âm thanh tan nát cõi lòng.
Nam chính truyện ngược mà cũng dễ tổn thương?
Những kẻ gây rối đã bị dọn sạch, chỉ còn lại Tiêu Trường Hành và ta trong phòng.
Hắn đưa tay đè ta xuống giường, bàn tay hơi lạnh từ trong vạt áo thò vào vuốt ve bụng ta.
“Thật không?”
“Sao Cô lại không nhớ?”
Ta véo vào phần mỡ thừa trên bụng.
Ta: “Có thai với giò hấp đường phèn, thịt kho tàu, chim quay, gà quay, thịt chua ngọt…”
Tiêu Trường Hành cười cười, giơ tay ôm ta vào lòng, nhéo mặt ta một cái.
“Vừa rồi lại ăn trộm cái gì?”
Ta lấy ra một nắm đậu phộng và hạt dưa, “Muốn ăn không?”
Tiêu Trường Hành: “Cô không tin, Cô muốn hôn miệng nếm thử.”
Rồi hắn cúi xuống hôn lên môi ta.