Tri Tuyết - Chương 1
“Thôi được, ta gả là được chứ gì.”
Lời vừa thốt ra, trong lòng ta chợt nhẹ nhõm lạ thường.
Bên tai vọng đến thanh âm vui mừng của phụ mẫu:
“A Tuyết, con có thể nghĩ thông suốt như vậy thì thật tốt. Tuy rằng Thế tử phủ Quốc công mất đi đôi chân, nhưng dù sao cũng là gia tộc công hầu, con gả qua đó, chính là quang vinh vô tận…”
Dụ dỗ nữ nhi ruột thịt gả cho một kẻ tàn phế tàn nhẫn, lại còn cảm thấy nữ nhi mình được lợi, trên đời này e rằng chẳng có bậc phụ mẫu thứ hai như vậy.
Ta cười nhạt, tự giễu:
“Yên tâm, đã quyết định gả đi, ta tất sẽ không hối hận. Sẽ không để Chi Hàn mà hai người thương yêu, phải thay ta gả đâu.”
“A Tuyết, con nói gì vậy? Con mới là nữ nhi ruột thịt của chúng ta. Chỉ là… mẫu thân cùng phụ thân thật không đành lòng để A Hàn phải chịu tủi thân. Hơn nữa, con cũng biết rồi đấy, Phương Thời và Cảnh Thâm đều thích A Hàn, để nó gả đi thực không thích hợp chút nào.”
“Nay phủ Quốc công đã bắt đầu chuẩn bị hôn lễ rồi, A Tuyết, nửa tháng sau con hãy lên kinh, chờ gả vào phủ Quốc công đi.”
01
Phụ mẫu chỉ nói qua loa vài câu rồi quay lưng bỏ đi.
Nhìn cánh cửa phòng bị đẩy ra rồi lại khép chặt, ta không khỏi nhớ đến ba năm trước…
Đêm Thượng Nguyên, giữa chốn phố phường tấp nập.
Mẫu thân, phụ thân, đại ca cùng thanh mai trúc mã của ta vây quanh ta ở trung tâm, sau lưng là pháo hoa rực rỡ nở rộ.
Tất cả đều nhìn ta với ánh mắt cưng chiều.
Khi đó, khắp thành Lâm Châu đều lưu truyền một câu nói:
“Kiếp sau nếu làm nữ nhi, nguyện được như tiểu thư Ứng phủ.”
Bởi cả thành Lâm Châu đều biết, đại tiểu thư Ứng gia chính là hòn ngọc quý trên tay phụ mẫu, là muội muội được đại công tử Ứng gia sủng ái nhất, cũng là thanh mai trúc mã được công tử nhà họ Lâm một lòng một dạ yêu thương.
Khi ấy, ta đã từng ngỡ rằng cả đời này mình sẽ luôn được hạnh phúc như thế.
Cho đến năm cập kê, ta mới hay mình đã mang trên lưng một mối hôn ước.
…
Hôn ước ấy là do tổ phụ ta khi còn sống đã định ra.
Tổ phụ cùng Quốc công khi xưa là tri kỷ, tình sâu nghĩa nặng.
Ứng gia ta đời đời làm thương nhân, nhờ có Quốc công mở đường mà cung cấp hương liệu, gấm vóc cho hoàng gia. Để hai Cố gia thể hợp tác lâu dài, tổ phụ liền lập nên mối hôn sự này.
Nhưng từ nhỏ, ta cùng Lâm Cảnh Thâm hai bên tâm đầu ý hợp, nên phụ mẫu muốn đợi ta cập kê rồi sẽ từ hôn.
Thế nhưng, trớ trêu thay, vị hôn phu của ta – Cố Vân Tùng, lại bị ngã ngựa khi xuất chinh, từ đó vĩnh viễn không thể đứng lên.
Mất đi đôi chân, tính tình Cố Vân Tùng trở nên hung bạo, ngay cả nha hoàn bên người cũng bị hắn giày vò đến ch-et. Trong kinh, không ai dám đem nữ nhi của mình gả vào phủ Quốc công.
Nhưng, để tránh mang tiếng bội tín, Ứng gia đành phải thực hiện hôn ước.
Chỉ là… bảo họ đem nữ nhi ruột thịt nuôi nấng hơn mười năm gả cho một kẻ vừa tàn phế vừa hung bạo, họ cũng không nỡ.
Vậy nên, họ nghĩ ra một biện pháp ứng đối, từ chi thứ chọn ra một cô gái, ghi danh dưới danh nghĩa của mẫu thân.
Và thế là, Ứng Tri Hàn, kẻ lớn lên ở nông trang xa xôi, được đón vào Ứng phủ.
Cảm thấy có lỗi với nàng ta, Ứng gia tận tâm tận lực sủng ái.
Phụ mẫu mỗi tháng cho nàng ta ngàn lượng bạc.
Đại ca ngày ngày đưa tặng trâm cài, vòng ngọc.
Trúc mã ta thì lại hết lòng thỏa mãn mọi yêu cầu của nàng.
Ngay cả ta, cũng đem hết thảy những gì thuộc về mình mà nhường cho nàng.
Ứng Tri Hàn muốn viện tử ta đã ở hơn mười năm? Được, ta nhường!
Ứng Tri Hàn muốn bộ trâm cài hoàng hậu ban cho ta? Được, ta tặng!
Ứng Tri Hàn bệnh nặng, cần thịt trên tay ta làm thuốc dẫn? Được, ta cắt!
Nhưng điều ta chưa bao giờ ngờ đến, là Ứng Tri Hàn lại lòng lang dạ sói, vào Ứng phủ chưa bao lâu đã mấy lần ám hại ta.
Chỉ trong vòng ba năm, nàng ta đã chiếm trọn sự quan tâm và sủng ái của tất cả mọi người.
Đại ca ta thích nàng.
Trúc mã ta thích nàng.
Thậm chí ngay cả phụ mẫu ta cũng khuyên nhủ ta, lời lẽ đều xoay quanh chuyện không đành lòng để nàng gả đi, bảo ta tự mình thay nàng xuất giá.
Ta không phải kẻ bội tình bạc nghĩa, ban đầu chẳng qua vì lòng đã thuộc về Lâm Cảnh Thâm, lại không muốn xa phụ mẫu mà cự tuyệt hôn sự này.
Nhưng nay bọn họ đã muốn để Ứng Tri Hàn ở lại bên mình, vậy thì ta cứ thế mà gả đi thôi.
Dẫu sao, mối hôn ước này, vốn dĩ là của ta.
Mẫu thân vừa nhắc đến ngày xuất giá, ta liền khẽ cười, âm thầm tính toán thời gian còn lại của mình.
Sau đó, xoay người trở về viện tử.
Vừa đẩy cửa bước vào, không thấy bóng dáng nha hoàn hay hạ nhân đâu.
Trước cổng, có hai người đang đứng.
Là đại ca Ứng Phương Thời và trúc mã Lâm Cảnh Thâm.
Lâm Cảnh Thâm nhanh chóng tiến tới, giữ chặt hai tay ta từ phía sau.
Khoảnh khắc sau, một tảng đá lớn giáng xuống.
“A—!”
Đầu óc ta quay cuồng, m-áu nóng từ trán chảy xuống, thấm đẫm cổ áo.
Nhưng hai kẻ kia không hề đỡ ta dậy, ngược lại còn trói tay ta, kéo lê về phía viện của Ứng Tri Hàn.
“A Hàn, mở cửa đi. A Tuyết đã bị bọn ta đánh chảy m-áu, giờ thì muội tin rồi chứ? Trong lòng bọn ta, muội quan trọng hơn nàng ta rất nhiều. Mau mở cửa, gặp bọn ta một chút đi.”
Nghe lời này, dù đau đớn đến tột cùng, ta vẫn không nhịn được mà mở to mắt, sững sờ như sét đánh ngang tai.
Bọn họ xuống tay với ta… chẳng qua chỉ để dỗ dành Ứng Tri Hàn đang hờn dỗi?!
Nửa tháng sau, ta sẽ rời khỏi Lâm Châu.
Cắt đứt sạch sẽ với bọn họ, triệt để đoạn tuyệt tình thân.