Tri Tuyết - Chương 2
2
Khi ta mở mắt lần nữa, bên ngoài trời đã tối mịt.
Trong gian phòng trống trải, chẳng có lấy một bóng người.
Ta khẽ nhếch môi, trong mắt ánh lên tia giễu cợt, liếc nhìn bát thuốc đặt hờ hững bên cạnh.
Xưa nay, ta đối đãi với hạ nhân ôn hòa, bọn họ cũng vì thế mà sinh lười, thuốc nguội liền để đó, chẳng buồn hâm nóng lại cho ta.
Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, thần sắc thờ ơ, bỗng dưng nghe thấy tiếng nữ nhân cười đùa vui vẻ.
Là giọng của Ứng Tri Hàn.
“Ôi chao, mai trong viện của tỷ tỷ nở đẹp quá! Ta thật muốn hái hết mang về, chỉ là không biết tỷ có giận hay không.”
“Bảo bối muốn, thì cứ hái hết đi, cần gì bận tâm Ứng Tri Tuyết nghĩ thế nào?”
Vừa dứt lời, âm thanh giòn giã vang lên, từng nhánh mai bị bẻ gãy, rơi lả tả xuống nền đất.
“Đại ca! Cảnh Thâm! Hai huynh thương ta quá, ta quả thật là nữ tử hạnh phúc nhất toàn Lâm Châu này!”
Ta đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, mạnh tay đóng sầm lại.
Nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau mới có nha hoàn đến bôi thuốc cho ta.
Sau khi chỉnh trang y phục, ta bước đến chính sảnh.
Ba người họ đang quây quần bên nhau dùng bữa, hai nam nhân kia vây Ứng Tri Hàn vào giữa, một người đút nàng ta ăn cháo, một người giúp nàng ta làm ấm tay.
Còn chuyện đêm qua, tựa hồ đã bị họ quên sạch, chẳng ai đoái hoài đến sự tồn tại của ta.
Ta thu hồi ánh mắt, lặng lẽ xoay người rời đi.
Về đến viện, ta gom lấy rất nhiều đồ vật, chất thành một đống lớn.
Khi đã chất đầy, ta mở toang cửa, từng món từng món một ném ra ngoài.
Chẳng bao lâu sau, lửa bùng lên, thu hút sự chú ý của những kẻ trong chính sảnh.
Lúc này, bọn họ mới nhận ra có điều bất thường, cuống quýt chạy đến.
Vừa hay, ta đứng ngay trước đống lửa rừng rực, giữa ngọn lửa là vô số kỷ vật.
Hai người họ sắc mặt trầm xuống: “Tri Tuyết, muội đang làm gì vậy?”
Ta không đáp, chỉ tháo chiếc vòng gỗ trên tay xuống:
“Lâm Cảnh Thâm, đây là vật năm ấy huynh tặng ta khi chúng ta cùng dạo chơi ngoại ô. Huynh trói ta vào bên cạnh, không cho ta đến gần bất cứ nam hài nào khác, nói rằng đời này ta chỉ có thể là thê tử của huynh, rồi còn dùng nhánh cây khắc thành chiếc vòng này, bảo đó là tín vật định tình của chúng ta.”
Dứt lời, ta không chút do dự ném chiếc vòng vào đống lửa.
Trong ánh mắt kinh hãi của bọn họ, ta lại lấy ra một chiếc bùa bình an.
“Đại ca, đây là vật năm huynh mười hai tuổi đã tặng ta. Khi đó ta thân thể yếu nhược, thường xuyên phát sốt, huynh đau lòng không thôi. Nghe nói chùa Bích Vân cầu nguyện linh nghiệm, huynh liền đi đến đó, dập đầu từng bước suốt nghìn bậc thang, trán rướm máu, chỉ mong ta có thể bình an vô sự.”
Nói xong, ta tiếp tục ném bùa vào lửa.
Tiếp theo là tranh thơ Lâm Cảnh Thâm tự tay vẽ tặng ta.
Rồi đến hoa đăng Ứng Phương Thời từng tặng.
Lại đến trâm đào khắc tay của Lâm Cảnh Thâm.
Chứng kiến từng đoạn ký ức bị thiêu rụi, cuối cùng Lâm Cảnh Thâm không nhịn được nữa, xông lên nắm lấy tay ta.
“Tri Tuyết, ta biết muội vẫn còn giận chuyện hôm qua. Nhưng Tri Hàn chỉ là con nuôi của Ứng gia, nàng ấy không thể sống vô ưu vô lo như muội được. Mấy ngày nữa, nàng ấy sẽ phải gả vào một nơi như Quốc Công phủ, đây vốn là điều muội thiếu nợ nàng ấy, cớ sao phải tranh giành với nàng?”
Ứng Phương Thời cũng thất vọng nhìn ta, giọng mang theo chút giận dữ:
“Tri Tuyết, muội chỉ là trán bị va chạm, còn Tri Hàn phải đánh đổi cả đời mình! Xem ra lời nàng ấy không sai, phụ mẫu đã nuông chiều muội quá mức, khiến muội không thể hiểu chuyện bằng nàng ấy nửa phần!”
Ta khẽ lắc đầu, nhẹ giọng đáp: “Không, các huynh sai rồi.”
Người sẽ gả vào nơi lang sói kia, là ta, không phải Ứng Tri Hàn.
Nhìn đống tro tàn còn âm ỉ cháy, ta xoay người, đóng cửa lại.
Không nói thêm một lời.
Sáng sớm hôm sau, khi mở cửa, trước mắt là một đống vật phẩm tinh xảo được bày ngay ngắn.
Ta biết, đây là những thứ mà Ứng Phương Thời và Lâm Cảnh Thâm đưa tới.
Trước kia, nếu bọn họ lỡ chọc ta tức giận, nhất định không để ta buồn bực qua ngày hôm sau.
Ứng Phương Thời sẽ ngồi trước cửa phòng ta suốt một ngày một đêm.
“Tri Tuyết, muội tha thứ cho đại ca đi? Nếu muội không chịu, đại ca sẽ không đi đâu cả.”
Lâm Cảnh Thâm sẽ mắt rưng rưng, bưng đủ loại bánh ngọt đứng trước mặt ta nài nỉ: “Tri Tuyết, nếu muội còn giận, cứ đánh ta để hả dạ, nhưng đừng tự làm khổ thân mình, có được không?”
Nhưng giờ đây, bọn họ không đến, chỉ sai người mang đến những vật lạnh như băng.
Ta cũng chẳng còn để tâm nữa.
Khẽ cười giễu, ta đưa chân hất đống đồ sang một bên.
Đúng lúc ấy, Ứng Tri Hàn đi ngang qua, nàng ta giả bộ kinh ngạc, lấy tay che miệng, chầm chậm tiến lại gần.
“Sao thế? Phải chăng tỷ tỷ không thích những món đồ rẻ tiền này?”
“Ôi, đều là lỗi của ta, ta từng nói với đại ca và Cảnh Thâm rằng tỷ từ nhỏ đã quen với gấm vóc vàng ngọc, các loại trân bảo hiếm thấy cũng chẳng còn hứng thú. Giờ tỷ thích mấy món bình dân thôi, nên đại ca mới đem hết đống đồ gỗ ta mang từ điền trang đến đổi lấy ngọc ngà châu báu cho ta. Ta chỉ là một nữ nhi đáng thương không nơi nương tựa, còn tỷ mới là đích nữ chân chính, vậy mà bọn họ lại đối xử với ta tốt đến thế…”
Ta nhếch môi cười nhạt: “Vậy thì chúc mừng muội, sau này cả Ứng gia đều là của muội cả rồi.”
Dứt lời, ta cũng chẳng buồn để ý đến vẻ kinh ngạc cùng khó hiểu trên mặt nàng ta, xoay người rời đi.
3
Ba ngày sau, ta đến Bích Vân Tự.
Nghe đồn ngôi chùa này linh ứng vô cùng, ta muốn đến cầu phúc cho vị phu quân tương lai của mình, người sắp cùng ta kết tóc se duyên.
Tương truyền, hắn từng là một thiếu niên tướng quân phong tư tuấn dật, sát phạt quả quyết, nhưng vì trúng kế kẻ thù mà gãy chân, từ đó không thể ra chiến trường nữa.
Một khi ta đã gả qua đó, vinh nhục cùng chung, họa phúc chẳng rời.
Ta sẽ tìm mọi cách giúp hắn đứng dậy, nhưng nếu không thể, vậy thì ta sẽ ở bên hắn cả đời, chẳng rời nửa bước.
Ta một bước, một quỳ, thành tâm bái lạy, từng bậc, từng bậc mà tiến lên. Đến lưng chừng núi, ta chợt gặp phải người quen.
Ứng Phương Thời và Lâm Cảnh Thâm, đôi chân rách nát, m.áu loang đỏ cả ống quần, nhưng vẫn cẩn thận che chở Ứng Tri Hàn ở giữa, như thể chỉ cần nàng ta sẩy chân một chút thôi, bọn họ cũng sẽ đau lòng khôn xiết.
Ba người bọn họ cũng không ngờ sẽ gặp ta ở đây, ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc.
Ứng Tri Hàn mắt đỏ hoe, khẽ vuốt cổ tay, nơi có hai sợi dây đỏ mềm mại vấn quanh, giọng nghẹn ngào:
“Tri Tuyết tỷ tỷ, Cảnh Thâm ca ca và đại ca nói ngôi chùa này rất linh thiêng, nhất định muốn tới đây cầu nguyện, ta khuyên thế nào cũng không được…”
“Chân bọn họ…”
Ta chẳng để tâm, vẫn tiếp tục bái lạy, từng bước một quỳ lên bậc thềm.
Nguyện trời cao phù hộ phu quân tương lai của ta đứng dậy, đời này bình an vui vẻ.
Nguyện trời cao phù hộ phu quân tương lai của ta đứng dậy, đời này bình an vui vẻ.
Nguyện trời cao phù hộ phu quân tương lai của ta đứng dậy, đời này bình an vui vẻ.
Nhìn ta thành kính như vậy, ba người bọn họ không khỏi sững sờ.
Ứng Phương Thời cuối cùng cũng không nhịn được, kéo mạnh lấy tay ta:
“Ngươi từ nhỏ đã được nuông chiều, hôm nay sao lại chạy tới đây làm loạn? Ngươi có biết lên đến đỉnh núi còn mấy nghìn bậc nữa không? Ngươi cứ quỳ mà đi thế này? Trên đời này chẳng ai xứng để ngươi làm như vậy, dù cho hắn có từng cứu mạng ngươi đi chăng nữa!”
Ta bật cười: “Vậy nên, nàng ta là đã từng cứu mạng các ngươi?”
Lâm Cảnh Thâm theo bản năng phản bác: “Tri Hàn không giống, nàng ấy là người quan trọng nhất của ta.”
Nhưng rõ ràng, năm ta cập kê, hắn lại nắm lấy tay ta, trịnh trọng nhìn vào mắt ta mà nói:
“Đời này, Lâm Cảnh Thâm chỉ yêu một mình Ứng Tri Tuyết.”
Vậy mà hôm nay, người quan trọng nhất, lại biến thành Ứng Tri Hàn.
Ta cười ra nước mắt: “Phải, cho nên hôm nay, người ta cầu phúc, cũng là người quan trọng nhất của ta.”
Dứt lời, ta đẩy tay Ứng Phương Thời ra, lách qua một bên, tiếp tục quỳ bái.
Thấy ta một lòng kiên quyết, Ứng Phương Thời thoáng trầm mặc, cuối cùng thở dài: “Ta hiểu rồi, ngươi đang cầu phúc cho ta có phải không? Không cần đâu, đại ca không nỡ để ngươi chịu khổ như vậy.”
Lâm Cảnh Thâm mắt đầy thương xót: “Tri Tuyết, ta cũng không cần, ngươi mau trở về đi.”
Ta chẳng đáp, ánh mắt lạnh lùng lướt qua bọn họ, rồi lại hướng về phía đỉnh núi xa xăm, tiếp tục quỳ xuống.
Sự kiên quyết của ta khiến Ứng Phương Thời và Lâm Cảnh Thâm kinh hãi.
Lần đầu tiên, bọn họ không màng tới Ứng Tri Hàn, mà bất giác bước theo ta, cùng nhau lên núi.
Trời dần tối, ta cuối cùng cũng quỳ đến đỉnh Bích Vân Tự.
Đầu gối sưng tấy, máu loang trên vạt áo.
Ta cố sức đứng dậy, đến dưới một gốc cây trong chùa, lấy ra một dải lụa đỏ, viết lên ba chữ.
Hai người kia theo sau nhìn thấy, trong lòng không khỏi chấn động.
Cố Vân Tùng.
Không phải Lâm Cảnh Thâm, cũng không phải Ứng Phương Thời.
“Người này là ai?!”
Ta vừa đặt tấm lụa vào trong bình an phù, tay liền bị Lâm Cảnh Thâm nắm chặt, ánh mắt hắn phủ kín giận dữ.
Hắn có thể chấp nhận ta cầu phúc cho đại ca.
Nhưng ngoài đại ca ra, hắn không cho phép ta cầu nguyện cho bất cứ nam nhân nào khác.
Ta không hiểu.
Rõ ràng hắn vừa mới nói, người hắn để tâm nhất là Ứng Tri Hàn.
Vậy giờ đây, bộ dáng ghen tuông này là có ý gì?
Ta đang định lên tiếng, bỗng nghe thấy một tiếng hét chói tai—Ứng Tri Hàn ngã xuống.
“A!”
Nhìn thấy nàng ta té ngã, Lâm Cảnh Thâm và Ứng Phương Thời lập tức buông tay ta, vội vàng chạy tới đỡ.
Ứng Tri Hàn nước mắt lưng tròng: “Đại ca, Cảnh Thâm, chân các huynh còn chưa lành, đừng lo cho muội.”
Nói rồi, nàng ta lại ngước mắt nhìn ta, giọng nói yếu ớt: “Tri Tuyết tỷ tỷ, tỷ có thể đỡ muội về phòng nghỉ không?”
Không đợi ta đáp, nàng ta đã nghiêng người, ngã hẳn vào ta.
Ta theo bản năng muốn hất nàng ta ra, nhưng cả người không còn chút sức lực, đành phải để mặc nàng ta tựa vào.
Cửa phòng vừa khép lại, Ứng Tri Hàn liền giữ chặt ta, bộ dáng yếu đuối biến mất, chỉ còn lại vẻ mặt đầy khiêu khích.
“Tỷ tỷ, tỷ tưởng mấy trò này có thể giữ chân bọn họ sao? Ta nói cho tỷ biết, nằm mơ đi!”
Ta không hiểu nàng ta lại nổi cơn gì nữa, vừa muốn lên tiếng, đã thấy nàng ta giơ tay lên, mạnh mẽ tát vào mặt mình, tiếng vang rền.
“A! Tỷ tỷ, là muội không đúng, tỷ đừng đánh muội nữa!”
“Muội không tranh với tỷ nữa, tỷ tha cho muội đi!”
Tiếng khóc thất thanh nhanh chóng thu hút Ứng Phương Thời và Lâm Cảnh Thâm.
Cửa phòng bị đạp mở, hai người lao vào, lập tức nhìn thấy trên mặt Ứng Tri Hàn hằn rõ dấu tay, đôi mắt ngấn lệ như hoa lê trong mưa.
Ứng Phương Thời lửa giận ngút trời, xông lên mạnh mẽ đẩy ta.
Cả người ta vô lực, ngã thẳng xuống cạnh bàn, phía sau đầu đau nhói, máu tươi chảy ra ướt đẫm.
Lâm Cảnh Thâm lạnh lùng quát:
“Tri Tuyết! Tri Hàn từ nhỏ đã phải sống đơn độc, về nhà rồi cũng bị khinh khi! Còn ngươi, từ bé muốn gì có nấy, tại sao cứ phải đối đầu với nàng ấy? Nghe nói phủ Quốc Công đã chuẩn bị hôn sự xong rồi, chỉ còn nửa tháng nữa, nàng ấy sẽ phải rời xa quê nhà để thành thân, ngươi nhất định phải tranh với nàng ấy đến cùng sao?”
Ứng Phương Thời cũng không nén được cơn giận:
“Đúng vậy! Ngươi thật ngang ngược vô lý! Trước đây ta còn nghĩ ngươi còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng giờ sắp xuất giá rồi, ngươi vẫn không chịu buông tha cho Tri Hàn! Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Sao ta lại có một muội muội độc ác như ngươi!”
Ta cứ ngỡ, bản thân đã không còn đau lòng vì bọn họ nữa.
Nhưng từng lời trách móc như dao cứa vào tim, khiến ta nghẹn đến không thở nổi.
“Không phải… Là nàng ta tự biên tự diễn, nếu không tin, cứ so tay ta với dấu vết trên mặt nàng ta mà xem, căn bản không trùng nhau…”
Lời chưa dứt, Ứng Tri Hàn đã ôm mặt khóc nấc: “Đại ca, Cảnh Thâm, mặt muội đau quá… Có phải sẽ để lại sẹo không…”
“Và nữa… Vừa rồi hai huynh nói gì? Cái gì mà xa xứ?”
Nghe vậy, hai người bọn họ sắc mặt đại biến.
Lâm Cảnh Thâm lập tức bế Ứng Tri Hàn lên: “Không có gì, chúng ta đưa muội về nghỉ trước.”
Ứng Phương Thời cũng vội nói: “Tri Tuyết, ngươi nghe lầm rồi, chúng ta đi lấy thuốc cho nàng ấy đây.”
Nghe tiếng bước chân xa dần, nước mắt ta lã chã rơi, siết chặt bình an phù trong tay.
Sai rồi.
Lâm Cảnh Thâm, Ứng Phương Thời, các ngươi đều sai rồi.
Người phải xuất giá xa xứ, là ta.
Là Ứng Tri Tuyết.
5
Cuối cùng, ta bị nha hoàn phát hiện rồi đưa về lại phủ.
Đây là lần thứ hai ta đập đầu. Sau khi đại phu kê đơn, ma ma bên cạnh chẳng nhịn được mà quở trách ta một hồi.
Dù sao ta cũng là thiên kim tiểu thư, thế mà cứ lông bông bên ngoài, lại khiến bản thân ra nông nỗi này.
Vết thương này cũng chẳng được xử lý ngay, nếu để lại sẹo, vậy phải làm sao?
Nhưng ta không cách nào giải thích.
Bởi vì thương tích này, là do hai người quan trọng nhất đời ta trao tặng.
Ta chậm rãi đứng lên, thẫn thờ dưới gốc một cây khô trong sân.
Bên viện cạnh, truyền đến thanh âm yếu ớt, đáng thương của Ứng Tri Hàn:
“Tri Tuyết tỷ tỷ cũng bị thương rồi. Đại ca, Cảnh Thâm, hai huynh qua xem nàng đi. Tỷ ấy chỉ có một mình, thật cô quạnh, thật đáng thương.”
Ứng Phương Thời đang thoa thuốc lên mặt nàng ta, hờ hững nói: “Tri Hàn, muội quá nhân từ rồi. Nàng ta hại muội thành thế này, đau một chút cũng là đáng đời.”
Cảnh Thâm đặt bát canh nóng xuống trước mặt nàng: “Tri Hàn, giờ chúng ta chẳng có rảnh mà đi xem nàng ta.”
Không có rảnh ư?
Ta cười, cười đến chảy nước mắt.
Từ khi hồi phủ, ta liền tự nhốt mình trong viện, chẳng buồn bước chân ra ngoài.
Cho đến ngày sinh thần, phụ mẫu rốt cuộc cũng từ Lâm Châu trở về, định tổ chức yến tiệc mừng cho ta.
Trong chính đường, chúng ta đều thay xiêm y mới, tất cả đều là mẫu thân mang về từ Dự Châu.
Trên người Ứng Tri Hàn là vân cẩm được dệt bằng tơ tằm thượng hạng, rực rỡ lộng lẫy, nhìn một cái cũng biết giá trị xa xỉ.
Còn ta, chỉ khoác lên bộ áo bào bằng gấm đã lỗi thời từ lâu.
Người sáng mắt nhìn vào liền hiểu sự thiên vị. Nhưng mẫu thân lại nói: mùa đông lạnh giá, áo bào này ấm áp hơn một chút.
Nghe được lời của phu nhân lão gia, nha hoàn trong phủ vừa bước ra khỏi viện liền khe khẽ bàn tán.
“Đại tiểu thư thật sự là do lão gia phu nhân sinh ra sao? Rõ ràng là sinh thần của nàng, vậy mà y phục lại nhăn nhúm thế kia, còn nhị tiểu thư lại diễm lệ không ai sánh bằng.”
“Nói thì hay lắm, chẳng phải là sợ đại tiểu thư mặc quá lộng lẫy, cướp mất phong thái của nhị tiểu thư sao? Dù gì, dung mạo của đại tiểu thư cũng hơn hẳn.”
“Không chỉ xinh đẹp hơn, mà tâm tính cũng tốt hơn nhị tiểu thư nhiều. Luôn ôn hòa với hạ nhân, chưa từng đánh mắng, trách phạt ai. Trái lại, nhị tiểu thư, chỉ là một dưỡng nữ từ điền trang mà thôi, lại kiêu ngạo, hống hách, khiến nha hoàn trong viện chạy mất tăm. Thật chán ghét ch.ết đi được! Nàng ta rốt cuộc bao giờ mới gả đến kinh thành vậy chứ?”
“Chắc cũng sắp rồi, nghe nói phủ Quốc Công đã chuẩn bị hôn lễ.”
Ta lặng lẽ đứng ngoài cửa, nghe hết mọi lời bàn tán mà chẳng buồn mở miệng, chỉ quay về phòng.
Mọi người đều nghĩ rằng người gả vào phủ Quốc Công chính là Ứng Tri Hàn.
Chỉ có ta biết rõ, người thực sự phải gả đi, là ta.
Dẫu sao, ai có thể ngờ được, phụ mẫu ruột thịt của ta, lại sẵn sàng từ bỏ chính cốt nhục của mình vì một dưỡng nữ đây?
Khi mặt trời ngả về tây, tân khách cũng lần lượt kéo đến Ứng phủ.
Ứng Tri Hàn bước lên nghênh đón, ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người nàng.
“Tri Hàn, hôm nay muội thật xinh đẹp, trong yến tiệc này ai có thể bì được với muội chứ!”
“Bộ y phục này là do Vân Nương Dự Châu tự tay làm sao? Nghe nói bây giờ đơn đặt hàng của bà ấy đã kín đến năm sau rồi. Ứng bá phụ quả thật rất thương muội!”
Tất cả đều vây quanh tán dương nàng, quên mất chủ nhân thật sự của buổi yến tiệc hôm nay là ai.
Ta chẳng nói một lời, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh, nhìn những món ăn trên bàn tiệc: canh cua cay, bánh hạnh nhân…
Tất cả đều là những món Ứng Tri Hàn thích. Mà ta, hễ ăn hạnh nhân là nổi mẩn đỏ, cũng chẳng thích vị cay nồng.
Cả bữa tiệc, ta chẳng động đũa.
Sau khi yến tiệc kết thúc, mọi người thi nhau tặng lễ cho Ứng Tri Hàn.
Phụ mẫu ta trao cho nàng một hộp gấm. Mở ra, bên trong là một chiếc ấn tín.
Họ đã giao quyền quản gia cho nàng, từ nay về sau, cả Ứng gia, đều do Ứng Tri Hàn định đoạt.
Ứng Phương Thời đích thân đặt khay gỗ vào tay nàng, bên trong là hàng chục tấm địa khế.
Hắn đem toàn bộ cửa tiệm của mình tại Lâm Châu, không chút do dự mà tặng cho Ứng Tri Hàn.
Còn Lâm Cảnh Thâm, lại càng không tiếc mà dâng lên khối mỹ ngọc trân quý, bảo vật trấn gia của Lâm gia.
Khối ngọc này tượng trưng cho viên mãn và hậu duệ kéo dài, vừa xuất hiện, đã khiến mọi người không khỏi trầm trồ.
“Tặng khối ngọc này, chẳng phải là việc hỉ sắp đến rồi sao? Lâm công tử muốn cưới, cũng là nhị tiểu thư Ứng gia đấy.”
“Quả nhiên, tình cảm từ thuở thiếu thời cũng chẳng sánh bằng nhất kiến chung tình.”
6
Trong một mảnh ồn ào huyên náo, ta chỉ lặng lẽ đứng nơi góc khuất.
Tựa như bản thân chẳng thuộc về yến tiệc này, bao nhiêu náo nhiệt xung quanh đều chẳng liên quan đến ta.
Sau khi mọi người dâng lễ vật xong, đám ca nữ từ vũ phường lần lượt lên đài, tiếng đàn ca vang vọng khắp sảnh.
Ứng Tri Hàn khẽ quét mắt một vòng, rồi dừng lại trên người ta.
“Tuyết tỷ, đây vốn là yến tiệc của tỷ, vậy mà bị ta đoạt mất hào quang, trong lòng chắc hẳn rất không cam tâm? Nhưng có làm thế nào cũng vô dụng, phụ thân, mẫu thân, đại ca, cả Cảnh Thâm cũng đều thương ta hơn. Tỷ dù là đích nữ thì có gì hơn ta? Cuối cùng chẳng phải cũng bị ta đè dưới chân, xem tỷ bộ dạng chật vật này, thật đáng thương làm sao…”
Ta hiểu nàng ta đang cố ý khích bác, nhưng bao năm qua, những lời này ta đã nghe quá nhiều, chẳng còn gì lạ lẫm.
Chỉ thản nhiên nhìn nàng ta.
Ứng Tri Hàn thao thao bất tuyệt khoe khoang, thấy ta chẳng có phản ứng gì, bực bội giậm chân bỏ đi.
Tiếng nhạc ồn ào làm lòng ta phiền chán, ta chỉ muốn rời khỏi nơi này.
Dù gì, bữa tiệc này vốn đâu phải vì ta mà tổ chức, đúng không?
Ngay lúc xoay người bước đi, đột nhiên, từ vị trí bên cạnh mẫu thân, Ứng Tri Hàn thất thanh kêu lên:
“A! Miếng bảo ngọc Cảnh Thâm tặng ta không thấy nữa rồi! Trong yến tiệc có kẻ trộm!”
Ta khẽ ngước mắt nhìn, quả nhiên, bên hông nàng ta trống trơn. Một dự cảm chẳng lành bất chợt dâng lên trong lòng.
Không ngoài dự đoán, chỉ trong chớp mắt, Ứng Tri Hàn đã nước mắt lưng tròng, nức nở nghẹn ngào:
“Vừa rồi, ta chỉ rời đi nói chuyện với Tuyết tỷ một chút, vậy mà ngọc bội liền mất! Tuyết tỷ, nếu tỷ thích, cứ nói với ta một tiếng, ta đâu có không cho tỷ chứ…”
Lời vừa dứt, ánh mắt của tất cả mọi người trong sảnh đều đổ dồn về phía ta.
Ta khẽ hít sâu một hơi, đối diện những ánh mắt hàm chứa nghi ngờ kia, dõng dạc cất giọng:
“Không phải ta. Ta là đích nữ của Ứng gia, loại bảo vật nào chưa từng thấy qua? Cần gì phải động đến thứ của ngươi?”
Vẻ trấn định của ta khiến phần lớn mọi người có chút dao động.
Lâm Cảnh Thâm cũng nhíu mày, hiển nhiên là không tin.
Nhưng Ứng Tri Hàn đâu chịu dừng lại, nàng ta cắn chặt không buông:
“Ngoài tỷ thì còn ai vào đây? Một miếng ngọc bội tỷ có thể không để vào mắt, nhưng đây là vật do Lâm công tử tặng! Ai chẳng biết tỷ một lòng ngưỡng mộ chàng, tỷ sao có thể không động tâm? Nếu tỷ thực sự trong sạch, vậy thì để mọi người khám người đi!”
Giữa ánh mắt dõi theo của vô số người, lại muốn lục soát thân thể một cô nương chưa xuất giá?
Ta siết chặt nắm tay, lạnh lùng quét mắt nhìn nàng ta:
“Ta đã nói là không phải ta! Ngươi dựa vào đâu mà muốn lục soát ta?”
“Nhưng mà… hu hu hu… Phụ thân, mẫu thân, đại ca, ta nói đều là thật, ta chưa bao giờ nói dối…”
“Lâm công tử, ta biết thân phận mình chỉ là một dưỡng nữ được kế tự. Nếu là thứ khác, tỷ tỷ thích gì ta cũng có thể nhường. Nhưng đây là tín vật chàng tặng, chỉ có một mà thôi, ta thực sự không thể nỡ bỏ!”
Nhìn nàng ta nước mắt như mưa, đám người xung quanh dần lung lay.
Cuối cùng, vẫn là Ứng Phương Thời ra hiệu cho hộ vệ bên cạnh. Hai tên hộ vệ lập tức tiến lên, giữ chặt lấy ta.
Ta không dám tin mà nhìn hắn—ta mới là muội muội ruột của hắn!
Thế nhưng, vì một kẻ dưỡng nữ, hắn lại nhẫn tâm hủy hoại thanh danh ta, muốn ngay tại nơi này lột bỏ y phục của ta trước bao người.
Ta liều mạng giãy giụa, lớn tiếng kêu oan,
Nhưng chẳng ai tin ta cả.
Tiếng vải vóc bị xé rách vang lên, ngoại sam bị thô bạo giật xuống, trâm cài tóc rơi xuống đất, mái tóc dài lập tức tán loạn.
Ta run rẩy co rúc dưới nền, ôm chặt lấy bản thân, gương mặt tràn đầy nhục nhã và đau đớn.
Nhưng mặc cho ta giãy giụa hay kêu gào thế nào, những người xung quanh cũng chỉ đứng nhìn, xem trò vui.
Nhìn về phía đài cao, nơi phụ thân mẫu thân mặt không đổi sắc, nơi Lâm Cảnh Thâm và Ứng Phương Thời chỉ bận rộn dỗ dành Ứng Tri Hàn, lòng ta như rơi vào hầm băng, đau đớn đến tê dại.
Trước kia, phụ thân mẫu thân nâng niu ta như châu ngọc, sợ ta bị thương, bị đau.
Đại ca luôn che chở ta, không để ai bắt nạt ta dù chỉ một chút.
Nếu có kẻ dám ức hiếp ta, hắn sẽ lập tức đánh bọn chúng thê thảm.
Lâm Cảnh Thâm từng hứa sẽ mãi đứng trước ta, chắn gió che mưa.
Thế mà nay, tất cả đều đã thay đổi!
Ngay lúc y phục trên người ta sắp bị cởi sạch, nước mắt mơ hồ tầm nhìn, tuyệt vọng bao trùm, thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng huyên náo.
Thị vệ thân cận của phụ thân kéo lê một lão ma ma vào sảnh, quăng xuống đất.
“Lão gia, lão ma ma này vừa rồi lén lút quanh đây, thuộc hạ lo bà ta có ý đồ bất chính.”
“Thả ta ra! Buông ta ra! Ta là người của nhị tiểu thư!”
Lão ma ma điên cuồng giãy giụa.
Khoảnh khắc tiếp theo, một vật từ trên người bà ta rơi xuống—
Chính là miếng ngọc bội bị mất kia!
7
Trong khoảnh khắc ấy, cả sảnh đường chìm vào tĩnh lặng.
Sắc mặt Ứng Tri Hàn tái nhợt như tờ giấy.
Ta lảo đảo đứng dậy, bước đến trước mặt lão ma ma kia, nhặt miếng ngọc bội trên đất lên, giơ cao trước mặt mọi người.
Ta lau vệt nước mắt trên mặt, cất giọng lạnh lùng:
“Ngọc bội rơi ra từ trên người ngươi, chính là ngươi đã lén trộm của Nhị tiểu thư. Ngươi có biết hay không, gia pháp Ứng gia nghiêm khắc, kẻ trộm cắp phải bị chặt đứt đôi tay, đuổi khỏi phủ?”
Lão ma ma hoảng sợ đến mức mặt cắt không còn giọt m.áu, liên tục lắc đầu kêu oan:
“Không… không phải! Là Nhị tiểu thư bảo lão nô lén đem vật này trả về!”
Lời vừa dứt, khách khứa trong yến tiệc lập tức ngầm hiểu, ánh mắt khinh thường đồng loạt hướng về phía Ứng Tri Hàn.
Ta tóc tai rối bời, từng bước một tiến đến trước mặt nàng.
“Muội muội, theo luật pháp triều đình, kẻ vu hãm người vô tội sẽ bị đánh một trăm gậy, lưu đày ba năm.”
“Ngày mai, chúng ta cùng đến phủ nha.”
Ứng Tri Hàn sợ đến run rẩy, nước mắt rơi như mưa.
“Tỷ tỷ, muội không cố ý! Muội chỉ muốn đùa giỡn với tỷ mà thôi, sao tỷ lại coi là thật chứ?”
Vừa thấy nàng ta khóc, Ứng Phương Thời và Lâm Cảnh Thâm lập tức chạy đến lau nước mắt cho nàng.
Bọn họ lạnh lùng nhìn ta, giọng nói mang theo đầy vẻ trách cứ:
“Tri Hàn đã nói chỉ là một trò đùa thôi, ngươi vì sao cứ mãi không buông, còn bày ra dáng vẻ Đại tiểu thư?”
“Tri Hàn tâm địa thiện lương, sao có thể làm ra chuyện vu oan hãm hại? Một lão ma ma hồ ngôn loạn ngữ mà cũng coi là chứng cứ sao?”
“Đủ rồi!”
Phụ thân ta đột nhiên quát lớn.
“Chuyện hôm nay đến đây là chấm dứt! Còn đòi đến phủ nha? Ngươi không biết xấu hổ, nhưng Ứng gia vẫn còn thể diện!”
Nói xong, ông cùng đám người liền vây quanh Ứng Tri Hàn, nhanh chóng rời đi.
Nhìn bóng lưng bọn họ khuất dần, ta rốt cuộc cũng hiểu thế nào là “chúng phản thân ly”.
Ta bật cười, nhưng cả người lạnh lẽo, không ngừng run rẩy.
Từ đó về sau, ta triệt để khép chặt cửa viện, lẳng lặng đợi ngày bị gả đến kinh thành.
Ta chưa từng nghĩ, nơi mà ta lớn lên từ nhỏ, giờ đây lại trở nên ngột ngạt đến thế.
Mấy ngày sau, ta cuối cùng cũng có chút tâm tình ra ngoài giải khuây.
Vừa bước ra khỏi phủ, ta đã nhìn thấy trên con phố trước cửa, Ứng Tri Hàn đang cưỡi trên một con ngựa con, phía sau là Lâm Cảnh Thâm đang mỉm cười, tận tình dạy nàng cách cầm cương.
Ứng Phương Thời thì đứng một bên, kiên nhẫn dọn dẹp chướng ngại trên đường cho bọn họ.
Nhìn ba người bọn họ vui vẻ hòa hợp, ánh mắt ta bỗng trở nên hoảng hốt.
Năm đó, khi ta mới bắt đầu học cưỡi ngựa, cũng chính là bọn họ đích thân dạy dỗ.
Lúc ấy là mùa đông, trời rét căm căm.
Lâm Cảnh Thâm sợ ta lạnh, luôn nắm lấy tay ta ủ ấm, lo ta bị gió tuyết làm tay đông cứng.
Ứng Phương Thời thì mỗi ngày chuẩn bị sẵn lò sưởi nhỏ, còn bưng đến cho ta một bát canh gừng để xua đi hàn khí.
Chỉ là, những điều ấy, đã là chuyện của rất nhiều năm về trước.
Ta cụp mắt xuống, che giấu đi tia giễu cợt trong lòng.
Đến giờ Thân, ta cùng mấy vị tiểu thư danh môn hẹn nhau ở Túy Phong Lâu, khoác lên mình tấm áo choàng rồi vội vã xuất phủ.
Nhưng ta vừa mới ra khỏi cửa, đi chưa được mấy bước, liền nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập.
Một con ngựa lao nhanh tới, ta chưa kịp né tránh đã bị hất văng ra xa mấy trượng.
Cơ thể đều như bị vỡ vụn, ta phun ra từng ngụm m.áu lớn, toàn thân đau đớn đến tột cùng, lạnh lẽo thấu xương.
Trong cơn mê man, ta nhìn thấy gương mặt tươi cười của Ứng Tri Hàn.
“Tỷ tỷ, thật có lỗi, muội mới tập cưỡi ngựa, không biết làm sao lại không khống chế nổi ngựa nữa.”
“Tỷ tỷ, tỷ chảy nhiều m.áu quá, chắc là rất đau phải không? Có muốn muội đến y quán mời đại phu giúp tỷ không?”
“Ôi chao, phiền toái quá! Y quán nằm ở phía Tây thành hay Đông thành nhỉ? Ta nhớ hình như là ở phía Tây thì phải? Còn phía Đông là khu chợ, cuối Tây thành lại là xóm nghèo, nơi đó chắc chắn có rất nhiều người mắc bệnh…”